Vua mua sắm tam giới

Chương 48



Chương 48: Liễu ngọc oanh

“Phi Phi, chuyện gì vậy trời?”

A Kiên vội vàng che miệng, thấp giọng, the thé hỏi nhỏ.

“Chị cũng không biết nữa.”

Tả Phi Phi vô cùng căng thẳng, nhưng cũng mơ hồ giống như bao người khác.

“Anh Hạo quen biết Liễu Ngọc Oanh danh tiếng lừng lẫy sao?”

Tiểu Yến Tử cũng bị bầu không khí hiện tại làm cho căng thẳng hơn, quay đầu hỏi Tả Phi Phi.

“Việc này là không thể nào.”

Tả Phi Phi lắc đầu nói tiếp: “Danh tiếng Liễu Ngọc Oanh đã sớm lan xa từ hơn chục năm trước. Nhưng gần mười năm qua đã rất ít xuất hiện công khai ở nơi đông người rồi. Mà Lý Hạo từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện thuộc một vùng nông thôn nhỏ. Hai người hai hoàn cảnh khác3nhau, làm sao bọn họ có thể quen biết nhau được?”

“Lẽ nào chị ta muốn gặp anh Hạo là để dùng biện pháp riêng của Như Ý Lầu để trừng phạt anh ấy?”

Ngày thường La Lê rất thích đọc tiểu thuyết, trong đầu ngay lập tức hiện ra hình ảnh Lý Hạo bị ngược đãi tàn nhẫn, tự dọa mình sợ đến run người, che miệng lẩm rẩm: “Trời ạ! Nếu là như vậy, nhất định anh Hạo sẽ thảm như mấy người ở trên ti vi mất.”

“Này, em cũng đừng có dọa người khác chứ! Đáng sợ quá đi!”

Nghe những lời này, A Kiên cũng bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, ngón tay cong thành dáng hoa lan, nói với Tả Phi Phi: “Chị Phi Phi, chị mau đi2cứu anh Hạo đi!”

“Mặc dù Như Ý Lầu có quyền có thế, nhưng Hoa Hạ chúng ta cũng là quốc gia có luật pháp.”

Sắc mặt Tả Phi Phi có chút khó coi, dù quan tâm lo lắng cho Lý Hạo nhưng chẳng biết làm thế nào. Nhìn Lý Hạo bị đám người cận vệ của Như Ý Lầu vây lại, bị đem tới chỗ của lầu chủ Liễu Ngọc Oanh thần bí, ruột gan cô như thắt. Cô nói với Trác Yến Vũ bên cạnh: “Tiểu Yến Tử, nếu Như Ý Lầu dùng hình phạt riêng với Lý Hạo, em có thể gọi ba em đến cứu anh ấy được không?”

Ba của Trác Yến Vũ là Giám đốc Sở cảnh sát thành phố Minh Châu, là lãnh đạo tối cao của cơ quan1cảnh sát thành phố. Trong trường hợp có bằng chứng xác thực, nếu muốn bắt Như Ý Lầu với tội danh lạm dụng tư hình thì cũng không phải là điều không thể.

“Khó lắm!”

Ai dè Trác Yến Vũ cũng nhăn nhó mặt mày, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Ông già nhà em biết tính em ưa quậy, vì thế đã từng cố ý cảnh cáo, nói rằng ở Minh Châu, bất kể em gặp chuyện ở đâu đều có thể ra mặt giúp em, nhưng duy chỉ có Như Ý Lầu...”

“Ừ, cha em cũng nói như thế.”

Cô bé nọ cũng gật đầu theo, trong lòng có chút tủi thân.

“Vậy...”

Sắc mặt Tả Phi Phi hoàn toàn tái nhợt.

Trác Yến Vũ cùng với cô bé kia, một người là con gái Giám đốc Sở1cảnh sát thành phố, một người là thiên kim tiểu thư nhà Bí thư Thành ủy Thành phố. Ngay cả hai người cũng không dám chắc có thể đụng vào Như Ý Lầu, Tả Phi Phi nghĩ mãi không ra còn cách nào để giúp được Lý Hạo.

“Lý Hạo ơi Lý Hạo. Xem ra lần này phải trông cả vào vận mệnh của cậu rồi...”

Tả Phi Phi nhìn chằm chằm đoàn bảo vệ được võ trang đầy đủ đang vây quanh Lý Hạo, cảm thấy vô cùng bất lực.

“Bà chủ của chúng tôi mời anh, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”

Sau khi xác nhận ý của bà chủ Liễu Ngọc Oanh, đội trưởng chỉ huy đội bảo vệ đi tới trước mặt Lý Hạo, lạnh lùng nói.

“Được.”

Nhìn trước mặt là mấy họng1súng đen thui, tuy trong lòng Lý Hạo căng thẳng, nhưng không hề sợ hãi.

Trên người cậu còn có Thần Ấn mà Sát thần Bạch Khởi ở Minh giới truyền cho. Nếu như gặp tình huống ngoài ý muốn, cậu hoàn toàn có thể gọi phân thân của Sát thần Bạch Khởi ra hỗ trợ chỉ trong nháy mắt.

Thành tựu của Bạch Khởi khi còn sống ở dương gian hay sau khi xuống Minh giới đều không thể đánh đồng với nhau. Ông thích giết chóc dùng vũ lực, đến khi xuống Minh giới lại càng chẳng chút đắn đo, càng thẳng tay giết chóc hơn. Sau khi đạt đến Thần vị, ông ta lại một lòng một dạ lao vào tu luyện, sức mạnh ở Minh giới chỉ đứng sau Minh Quân - Chiến thần đứng đầu Minh giới!

Hơn nữa Bạch Khởi với Lý Hạo lại là anh em. Cho dù Thần Ấn này chỉ triệu ra được phân thân của Bạch Khởi, nhưng Lý Hạo vẫn tin rằng, ở phàm trần ông tuyệt đối vô địch thiên hạ. Mấy tên hộ vệ cầm súng sẽ không thể khiến Lý Hạo bị thương dưới sự bảo vệ của Bạch Khởi!

Chẳng qua nếu không phải chuyện bất đắc dĩ thì Lý Hạo không muốn động tới Thần Ấn này lắm. Bởi lẽ cậu nghe nói tam giới tồn tại một phong ấn cực mạnh, vì thế mới dẫn đến sự biến mất của Thần và Ma trên nhân gian trong suốt hàng trăm ngàn năm qua. Đương nhiên Bạch Khởi có thể dùng Thần ấn truyền một phân thân tới giúp Lý Hạo, nhưng ngược lại đối với chính cậu mà nói, cậu cũng phải trả giá cực đắt.

Vì thế, Lý Hạo mới cố chịu đựng, không triệu hồi phân thân của Bạch Khởi. Hơn nữa, đồng thời cậu cũng rất tò mò, cho tới bây giờ, cậu vẫn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt. Đường đường bà chủ của Như Ý Lầu, cớ gì lại muốn gặp một người như cậu?

Mang tâm lý như vậy, Lý Hạo hợp tác giơ tay theo bọn họ, đàng hoàng đi theo đám bảo vệ rời khỏi vũ trường tầng hai.

“Giết thằng nhãi này!”

“Tại sao lại phải hủy bỏ đấu giá hoa khôi? Sợ bọn tôi không trả nổi à?”

Nhìn Lý Hạo vẫn bình yên vô sự lướt qua với vẻ mặt hứng thú, nhất thời các vị khách quý đều tức giận hét rống lên. Mặc dù phần lớn bọn họ đều đeo mặt nạ giấu thân phận, nhưng chẳng có vị khách nào khinh thường nơi này.

“Chẳng lẽ bà chủ Liễu coi trọng thằng nhóc mặt trắng này, cho nên cố ý mở cửa sau, làm lệch đi quy củ mình đã định sẵn cho Như Ý Lầu? “

Không biết tự lúc nào cha của Vương Doãn cũng đeo lên một chiếc mặt nạ màu đen, âm trầm cất tiếng, mỗi lời nói ra đều như đâm thẳng vào tim.

Giết người chẳng qua chỉ là đầu rơi xuống đất, nhưng giết đi cái tâm con người mới càng thêm ác độc.

“Luật của Như Ý Lầu, tôi và mọi người đều biết.”

Giọng nói của Liễu Ngọc Oanh vang lên lần nữa, nhưng vô cùng kiên định, không hề thay đổi chuyện đã quyết, dù là đối mặt với sự nghi ngờ của hơn phân nửa những tay thượng lưu ở Minh Châu, chị ta vẫn không hề run sợ!

Đột nhiên, một ánh đèn pha chiếu thẳng tắp tới bàn của hai cha con nhà Vương Doãn và nhà Lã Hạ Hầu đang ngồi, ngay trước mắt mọi người. Liễu Ngọc Oanh không chút lưu tình, lạnh lùng nói: “Vậy mà ông lại dùng những lời lẽ nhỏ nhen đối với tôi. Như Ý Lầu không hoan nghênh các người! Cút!”

“Cô!”

Cho dù mặt đã đeo mặt nạ, trên trán cha của Vương Doãn - Vương Thiên Hào cũng lập tức bất mãn đổ mồ hôi lạnh, giận đến một câu nói cũng không thể thốt ra khỏi miệng, sắc mặt vô cùng khó coi!

“Cạch!”

Ngay lập tức, mấy tên bảo vệ liền tới trước mặt bọn họ, đặt ngang súng trong tay, ánh mắt sắc lạnh không nói lời nào.

Sắc mặt Vương Thiên Hào và Lã Hạ Hầu đều tái xanh, nhưng đối mặt với đội bảo vệ của Như Ý Lầu và Liễu Ngọc Oanh, bọn họ không có cách nào ngoài đành phải thu dọn đồ đạc, ảo não rời đi ngay trước mặt mọi người.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status