Vua mua sắm tam giới

Chương 15



Chương 15: Hiểu lầm

“Sao cậu làm được chuyện này?” Bản thân cô cũng học Trung, lại hoàn toàn không ngờ đến có một thứ thần kỳ như vậy! Tuy trong Trung y cổ điển từng ghi chép lại một loại thuốc bột nổi tiếng tên Kim Dũng Sinh Cơ, không nói đến việc phương pháp điều chế loại thuốc bột này hiện nay đã sớm thất lạc, dù cho loại thuốc trong truyền thuyết này có xuất hiện lại cũng tuyệt đối không thể giúp vết thương của Thần Hi lành lại nhanh đến vậy được.

“Có gì mà không thể”

Lý Hạo chỉ vào nhãn hiệu áo lót thể thao trên người Thần Hi, nhếch miệng nói, “Lining, mọi việc đều có khả năng!”

“Chỉ đi đâu đấy!”

Sắc mặt Thần Hi hơi đỏ lên, cơ thể lùi về phía sau

Lúc này Lý Hạo mới phát hiện ngón3tay mình đang chỉ về phía nhãn hiệu quần áo trên người Thần Hi, vừa lúc chỉ trúng ngay trước ngực cô, thế là liền hơi ngượng ngùng lập tức rút tay về cười ngượng ngập

Lý Hạo ngại ngùng vuốt sống mũi, Thần Hi đỏ mặt hơi cúi đầu, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng.

“Chúng ta mau về đi, nếu không là hết giờ học đấy.” Qua một lúc lâu, Thần Hi ngẩng đầu nói khẽ.

Lý Hạo gật đầu, âm thầm thở dài nhẹ nhõm

Sau khi trải qua khúc nhạc đệm vô cùng ngượng ngùng lại khá mập mờ mới nãy, Thần Hi cũng quên hỏi chuyện về Ngưng Chân Lộ, giúp cho Lý Hạo đang chưa nghĩ ra phải giải thích thể nào về nguồn gốc của Ngưng Chân Lộ thoát được một lần.

“Cái này thưởng cho cậu!”

Thần1Hi đột nhiên tiến lại gần bên tai Lý Hạo khẽ nói, sau đó bất ngờ hôn phớt lên bên má Lý Hạo, liền đó cười duyên rồi như cánh bướm bay nhanh xuống núi.

“Ớ...”

Lý Hạo sững sờ ôm lấy bên má vừa mới bị Thần Hi “đánh lén”, sau đó liền đuổi theo sau cô vừa chạy vừa gọi, “Đứng lại! Con nhóc này dám vô lễ với anh, không được chạy, mối thù này anh nhất định phải trả lại mới được!”

Náo loạn một hồi, Thần Hi vẫn không thể thoát khỏi “móng vuốt” của Lý Hạo, sau khi bị cậu hôn lại một cái, hai người mới sóng vai đi ra từ phía sau hòn giả sơn, quay về tòa nhà giảng đường

“Thoắt nóng thoắt lạnh, nóng lạnh không đồng đều, dễ dẫn đến chứng sốt rét nhất, biểu8hiện của nó là .” Trong giảng đường Lưu lão quỷ đang giảng cho sinh viên tiết chẩn đoán Trung y, bỗng nhiên cửa sau bị đẩy vào từ bên ngoài, vẻ mặt Lý Hạo và Thần Hi ngượng ngùng cúi đầu bước vào, rón rén bước đến dãy ghế phía sau

Lưu lão quý khẽ cau mày nhưng không hề nói gì trước mặt mọi người mà tiếp tục giảng bài

“Ding!”

Trong chốc lát, tiếng chuông tuyệt vời báo hiệu kết thúc chương trình học buổi sáng vang lên.

“Lý Hạo, Thần Hi, hai em ra gặp tôi một lát.” Lưu Tranh đang thu dọn đồ đạc trên bục giảng, trước khi đi, ông nhìn về phía Lý Hạo và Thần Hi ở hàng ghế sau, gọi một tiếng rồi quay người rời khỏi giảng đường

Lý Hạo và Thần Hi nhìn nhau, nhún vai9chẳng hiểu ra sao, rồi đứng dậy theo Lưu Tranh ra ngoài

Thật ra việc cúp học ở đại học không tính là chuyện gì to tát, nhất là kiểu trốn rồi còn trở về giảng đường như Lý Hạo và Thần Hi thì nhiều nhất chỉ có thể bị tính lỗi đi trễ nho nhỏ mà thôi

Nhưng trong mắt Lưu lão quỷ trước giờ vẫn luôn nghiêm khắc, hành vi này lại không phải là chuyện nhỏ

“Các em giải thích đi, hôm nay có chuyện gì?” Đến phòng làm việc, Lưu Tranh nhìn Lý Hạo và Thần Hi đằng sau ông, cho dù có yêu thích hai ngôi sao hy vọng có thể phát triển tương lai của Trung y đến mức nào đi nữa, giờ phút này ông vẫn rất tức giận

“Có phải các em cảm thấy trình độ năng lực7của bản thân đã đủ cao rồi, hoàn toàn không cần phải lên lớp nữa, cũng không cần xem chủ nhiệm lớp ra gì nữa phải không?” Thấy Lý Hạo và Thần Hi không nói tiếng nào, Lưu Tranh lại càng cao giọng nghiêm khắc hơn nữa

Lý Hạo và Thần Hi mà lại cùng nhau trốn học! Trong mắt Lưu Tranh, hành vi này không chỉ đơn giản là do trẻ tuổi ham chơi, đây còn là tư tưởng cao ngạo, tự mãn, tự phụ.

Mặc dù xét về y thuật hay tổ chất học Trung y của Lý Hạo và Thần Hi đều vượt xa các bạn đồng trang lứa, song Lưu Tranh làm giảng viên nhiều năm như vậy lại hiểu rất rõ, một khi con người đã có tâm lý tự phụ thì sẽ rất dễ lầm đường lạc lối!

“Làm sao vậy?”

Lý Hạo và Thần Hi còn chưa kịp nói thì đã có người đẩy cửa phòng làm việc bước vào, ông cụ Thần Dục mặc chiếc áo dài truyền thống bước vào thấy Lý Hạo và Thần Hi cũng ở trong phòng, vẻ mặt ông thoáng bất ngờ, rõ ràng không ngờ sẽ gặp hai người họ ở đây.

“Hai tên nhóc này hôm nay thật sự làm em tức giận...” Lưu Tranh nhìn thầy của mình cười khổ, rồi kể lại đầu đuôi chuyện ban sáng cho cụ.

“Thật sự như vậy?”

Ông cụ Thần Dục nghe xong, hàng lông mày bạc trắng cũng chau cả lại, nét mặt nghiêm túc nhìn Lý Hạo và Thần Hi rồi lên tiếng hỏi

“Đúng là như vậy.”

Lý Hạo hít sâu một hơi rồi gật đầu

“Em còn không biết xấu hổ mà thừa nhận, lẽ nào em không hề cảm thấy bản thân sai rồi sao?” Lưu Tranh tức đến mức hai mắt trừng lớn, nhịn không được cao giọng mắng to

“Lý Hạo, tôi mong cậu có thể hiểu rõ, tôi nhận cậu làm trò, không phải là muốn cho cậu quyền lợi đặc biệt nào đó, mà trái lại, hơn cả cái cậu nhận được, đó chính là trách nhiệm phục hưng ngành Trung y này.”

Ông cụ Thần Dục nghiêm túc nhìn Lý Hạo, ông biết cháu gái mình tuyệt đối không trốn học mà không có lý do, nên ông cũng cho rằng nguyên nhân do Lý Hạo kiêu ngạo tự mãn, còn kéo theo cả Thần Hi.

“Ta nhận cậu làm học trò không phải để cậu cáo mượn oai hùm, nếu câu cho rằng có người thầy là Chủ nhiệm khoa kiêm Hiệu trưởng danh dự mà có thể xem thường quy tắc của trường, vậy thì ta nghĩ quyết định nhận học trò này của mình có thể là sai lầm rồi!”

Đôi mắt thâm thúy của Thần Dục quan sát Lý Hạo trước mặt ông rồi lên tiếng hỏi: “Lý Hạo, bây giờ cậu đã biết sai rồi chưa?”

“Thầy, thầy Lưu, em biết em không nộp đơn đã trốn học quả thật là không đúng.” Ánh mắt Lý Hạo bình tĩnh hướng về Thần Dục và Lưu Tranh rồi nhếch miệng nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà nếu có lần sau em cũng sẽ làm như vậy.”

Nghe lời Lý Hạo nói, Thần Dục và Lưu Tranh đều tức đến mức hai mắt trợn tròn, nhưng Thần Hi bên cạnh lại bỗng cảm thấy trong lòng ấm áp

Người khác không hiểu ý nghĩa trong lời của Lý Hạo, nhưng cô là người trong cuộc lại hiểu rất rõ, Lý Hạo đưa cô cùng cúp học chỉ vì muốn dùng Ngưng Chân Lộ chữa lành vết thương cho cổ trước.

“Cậu nói cái gì?”

Lưu Tranh và ông cụ Thần Dục không hẹn mà cũng lên tiếng: “Lý Hạo, cậu kiêu ngạo quá rồi đấy!” Ông cụ Thần Dục khổ sở, vợ cụ còn muốn dốc sức kết hợp cho Thần Hi với cậu ta, nhưng không ngờ con người Lý Hạo lại tự phụ và lông bông như vậy, song cụ cũng cảm thấy may mắn, cũng may là bây giờ phát hiện sớm, không làm cháu gái mình phải lỡ dở

“Ông nội, thầy Lưu, hai người đừng trách Lý Hạo, sở dĩ hôm nay cậu ấy làm vậy hoàn toàn đều là vì con!”

Thầy Lý Hạo bị khiển trách, Thần Hi đứng bên cạnh không thể im lặng được nữa, “Ông nội, hai người đều hiểu lầm cậu ấy rồi!”

“Hiểu lầm cậu ta? Hiểu lầm cái gì chứ?”

Ông cụ Thần Dục cau mày nói, “Thằng nhóc này đưa cháu đi cúp học, bây giờ còn không chịu nhận sai, lẽ nào hai người bọn ta còn trách làm nó sao?” “Hai người thật sự trách lầm cậu ấy rồi.” Thần Hi giải thích, “Lý Hạo vẫn luôn cho rằng chân cháu bị thương là do bị cậu ấy liên lụy, cho nên vẫn luôn tự trách mình, hôm nay đưa cháu ra ngoài chính là muốn có thể chữa lành vết thương cho cháu trước!”

“Chữa lành vết thương sao?”

Ông cụ Thần Dục và Lưu Tranh nhìn nhau, sau đó cười lên lắc đầu nói, “Tiểu Hi à, lời nói dối của cháu cũng quá giả rồi đấy, vết thương do dạo trên chân cháu làm sao mà có thể hồi phục được trong một sớm một chiều? Cho dù cậu ta có muốn giúp cháu hồi phục thì cũng cần gì phải gấp gáp?” “Đúng vậy! Chẳng lẽ cậu ta có khả năng lạ thường, có thể khiến vết thương của cháu trong chốc lát có thể hồi phục sao?”

Lưu Tranh cũng lắc đầu, cảm thấy lời giải thích của Thần Hi thật sự vô căn cứ, ông chế giễu: “Thần Hi, nếu như bây giờ vết thương trên chân cháu khỏi rồi thì thầy sẽ thừa nhận đã trách lầm hai đứa!”

Nhưng Thần Hi lại không nói thêm gì nữa mà trực tiếp bước qua một bên, khom người xắn ống quần lên

Vẻ mặt vốn dĩ đang giễu cợt lời giải thích của Thần Hi là quá nực cười của hai người thầy chỉ một khắc sau đã biến sắc, ngơ ngẩn sững sờ nhìn bắp chân trắng muốt trơn bóng của Thần Hi, miệng há hốc vì kinh ngạc!

Trên bắp chân của Thần Hi vốn có một đường vết thương đáng sợ do dao gây ra, giờ đây lại giống như lời Lưu Tranh nói, đã biến mất một cách thần kỳ!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status