Uông Xưởng Công

Chương 6 : Chương 6: Dạy anh trai

Chương 6DẠY ANH TRAI

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời lọt qua ô cửa sổ, rọi từng đốm nắng lên mặt đất, trông vừa yên tĩnh lại vừa đẹp mắt.

Nhưng, Quý ma ma đâu còn lòng dạ nào ngắm vẻ đẹp tĩnh lặng ấy, trong lòng bà cảm thấy hơi bất an, thi thoảng lại nhìn về phía Diệp Tuy.

Cô nương đã ngồi bên bàn viết viết vẽ vẽ gần một canh giờ mà không nói gì.

Nàng là người hoạt bát hiếu động, trước kia lúc đọc sách luyện chữ thường hay nói chuyện, còn thường xuyên bị Tam gia trách phạt, sao giờ lại ngồi yên tĩnh thế này?

Quý ma ma luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng...

Khi thấy Diệp Tuy hơi ngừng tay, bà liền tiến lên hỏi: “Cô nương, nghỉ một lát thôi. Hay lão nô gọi người tới đá cầu với cô nương nhé?”

Diệp Tuy lắc đầu, cười đáp: “Nhũ mẫu, không cần đâu, con vẫn còn chưa viết xong.”

Quý ma ma im lặng rồi lại nói tiếp: “Vậy, cô nương có muốn đến hồ Minh Chiếu tản bộ không?”

“Nhũ mẫu, con ở trường ngựa về đã mệt lắm rồi, chỉ muốn ngồi nghỉ ngơi thôi.” Diệp Tuy đáp lời, mặt cố tình mang theo vẻ uể oải.

Nhũ mẫu đang sợ nàng buồn bực, muốn nghĩ cách giải sầu cho nàng.

Nhưng bà đâu biết, cái tính hoạt bát thuở niên thiếu của nàng đã sớm bị mài giũa theo thời gian, trở nên trầm tĩnh rồi!

Về sau, tâm tư của Diệp Tuy càng sâu như giếng cổ, dẫu tận mắt thấy Cố Chương tắt thở, nàng cũng chẳng buồn nhíu mày.

Hiện giờ, nàng đâu cần vui vẻ tiêu khiển?

Đã khác, mọi thứ đều đã khác...

Nàng vẫn là Diệp Tuy nhưng không phải Diệp Tuy ban đầu kia nữa. Mà nàng cũng không có ý định cố gắng che giấu điều này.

Dù là ai thì cũng không thể ngờ được nàng lại sống lại nhỉ? Vậy thì đám người Quý ma ma đành phải từ từ thích nghi thôi.

Họ chỉ có thể cho là Diệp Tuy đã qua tuổi cập kê, được mẹ ruột chỉ dạy nên trở nên hiểu chuyện...

Đúng như nàng dự đoán, tuy Quý ma ma cảm thấy có khác lạ, nhưng bà cũng không nghĩ nhiều.

Hầu hết mọi người đều quen suy nghĩ theo hướng mình mong đợi. Quý ma ma tự nhủ chắc cô nương mệt thật rồi, nên không nói gì thêm nữa.

Diệp Tuy hình như đã thấm mệt. Nàng đặt bút xuống tựa lưng vào ghế dựa chạm trổ hoa, sau đó nhắm mắt lại.

Từng cảnh tượng hiện ra trong đầu nàng, có vui mừng hân hoan, có bi thương lạnh lẽo, có bình yên tĩnh lặng, có cả những thăng trầm lên xuống...

Cuối cùng, chúng đều dần dần mờ đi. Có lẽ bởi tốn quá nhiều tinh thần và sức lực, nàng cứ ngồi vậy mà ngủ thiếp đi mất.

Diệp Tuy bị Quý ma ma đánh thức. Lúc mở mắt ra, nàng còn ngỡ mình lại nằm mơ, vô thức gọi: “Di Sơ...”

Vừa mở miệng, Diệp Tuy liền dừng ngay lại. Nàng lấy lại tỉnh táo trong nháy mắt, đây không phải đang nằm mơ, nhũ mẫu nàng vẫn còn sống!

Quý ma ma đưa tay đỡ nàng dậy và hỏi: “Cô nương, Di Sơ gì cơ?”

Diệp Tuy mỉm cười, gương mặt hãy còn lơ mơ: “Nhũ mẫu, con tưởng mình mơ nên nói lung tung thôi ạ.”

Di Sơ vẫn còn chưa đến bên cạnh nàng, mà lúc này, nàng ta vẫn chưa được gọi với cái tên “Di Sơ”.

Giờ, vẫn chỉ là năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám.

Quý ma ma cũng không gặng hỏi chuyện nàng nói mớ, chỉ nói: “Cô nương, cô nương dậy đi! Ngũ thiếu gia đến rồi, đang đợi trong thư phòng.”

Quên chưa nói, Diệp Hướng Ngu đứng thứ năm trong đám con cháu đồng lứa, đám gia nhân đều gọi hắn là “Ngũ thiếu gia”.

Biết anh trai đã tới, mắt Diệp Tuy sáng ngời, nàng đứng ngay dậy giục dã: “Nhanh lên, nhanh lên! Con muốn đi gặp huynh ấy!”

Quý ma ma vừa nghe, ánh mắt liền mang theo ý cười. Cô nương lúc này chắc là đã nóng lòng lắm rồi.

Có thể thấy được, khi nãy cô nương quá mức yên lặng là do mệt thật.

Nhưng bà đâu biết rằng, Diệp Tuy đã không gặp anh trai của mình hơn hai mươi năm, sao có thể không sốt ruột được đây?

Khi bước vào thư phòng, Diệp Tuy lại không hề gấp gáp, nàng hít một hơi thật sâu, cong khóe miệng lên.

Lọt vào tầm mắt của nàng là một gương mặt cực kì quen thuộc, mày cao mắt sáng, cương nghị tự tin.

Tuy mới mười sáu tuổi, nhưng Diệp Hướng Ngu không có vẻ xốc nổi như bạn bè cùng trang lứa, trái lại có phần giống ông cụ non.

Bởi già dặn nên anh trai nàng mới có thể viết nên những chương luận bàn về sách lược xuất sắc như vậy.

Diệp Hướng Ngu thật lòng rất thương yêu cô em gái Diệp Tuy này, vừa gặp đã hỏi: “A Ninh, huynh nghe nói muội bị ngã ngựa, có sao không? Không bị thương ở đâu chứ?”

Vì sắp đến kỳ thi tuyển chọn vào Nghi Loan Vệ, nên những ngày này Diệp Hướng Ngu đều luyện tập ngoài phủ. Hôm nào cũng đi sớm về trễ, nên giờ mới hay chuyện.

Nghe thấy Diệp Tuy có việc gấp tìm mình, Diệp Hướng Ngu vội vàng chạy đến viện Tây Đường, thậm chí không kịp thay bộ y phục đang ướt đẫm mồ hôi trên người ra.

Bây giờ tận mắt thấy Diệp Tuy thật sự không sao, hắn mới yên tâm.

Có điều, A Ninh tìm hắn gấp là vì chuyện gì đây?

Nghe anh trai hỏi, Diệp Tuy phải mất một lúc mới trả lời được: “Huynh, muội không sao...”

Có lẽ lúc thấy cha mẹ, nỗi xúc động lớn nhất đã dâng lên nên bây giờ gặp lại anh trai, nàng lại bình tĩnh hơn nhiều.

Nàng nhìn anh trai từ trên xuống dưới, không sao kìm nổi nụ cười trên môi.

Tốt quá, tốt quá!

Hiện giờ anh trai nàng vẫn đứng được, mặt mũi vẫn đầy tự tin chứ không phải bệnh tật nằm liệt giường, thậm chí lật người cũng cần giúp đỡ. Thật sự tốt quá rồi!

Diệp Hướng Ngu có hơi hoang mang: A Ninh vui vẻ thế này, xem ra cũng không giống đang có việc gì gấp.

Diệp Tuy thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Huynh, muội nghe Huệ tỷ nói kỳ sát hạch vào Nghi Loan Vệ năm nay sẽ nghiêm ngặt hơn, huynh chuẩn bị thế nào rồi?”

Diệp Hướng Ngu thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng còn tưởng có chuyện gì, nghe vậy thì không khỏi buồn cười.

“Huynh còn tưởng có chuyện gì. A Ninh lo lắng à? Yên tâm đi!” Diệp Hướng Ngu đáp.

Người có tính tình già dặn như Diệp Hướng Ngu sẽ không nói mấy lời hoa mỹ cam đoan gì đó, nhưng lại khiến người khác cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ.

Diệp Tuy mấp máy môi, nhưng lại không biết nên nói gì.

Đúng vậy, anh trai nàng có bản lĩnh, có sự tự tin, võ nghệ tuyệt vời, tài thao lược phi thường… đây là thực tế, vốn không cần phải kể ra.

Nhưng... cuối cùng huynh ấy lại không thể vào Nghi Loan Vệ!

Bởi vì tiểu nhân giở trò nên tài năng của huynh ấy mới không có cơ hội tỏa sáng.

Khi người trong thiên hạ biết tới cuốn “Lục lược”, anh trai nàng đã không còn trên cõi đời nữa rồi.

(*) Lục lược: Sáu sách lược. Sách lược là những biện pháp, cách thức, đường lối, hình thức tổ chức và đấu tranh cụ thể được thực hiện trong một giai đoạn nhất định nhằm thực hiện thành công một chính sách, chiến lược nào đó. Trong quân sự, sách lược là những hành động cụ thể như viện trợ quân sự, sử dụng lực lượng quân đội, vũ khí, để thực hiện thành công một chính sách quân sự cụ thể nhằm đạt được mục tiêu chiến lược lâu dài.

Có lẽ, ngay cả trời cao cũng nhìn không vừa mắt, cho nên hiện tại nàng mới có thể bình yên đứng trước mặt huynh ấy?

Bất luận là gì, nếu nàng đã trở lại thì huynh ấy nhất định sẽ vào được Nghi Loan Vệ!

Diệp Tuy bỗng nở nụ cười, cất giọng nói trong trẻo: “Huynh, mấy hôm nay muội đọc qua vài cuốn sách về binh lược, nhưng không hiểu... Hay là huynh chỉ cho muội đi.”

Nàng cười duyên, nói thêm: “Huynh xem như ôn tập là được mà. Lỡ đâu bài thi vào Nghi Loan Vệ có nhân tiện nhắc tới binh lược thì sao?”

Nàng sẽ không nói thẳng với anh trai nội dung cụ thể của bài sát hạch vào Nghi Loan Vệ. Nàng tin rằng, anh trai mình đã viết ra “Lục lược” ở kiếp trước, kiếp này cũng có khả năng làm điều tương tự!

Chẳng qua... ít nhiều nàng vẫn phải gợi ý đôi chút.

Nếu nàng không nói gì, thì đó mới là ngu ngốc!

Diệp Tuy rất có niềm tin với bản lĩnh của anh trai, nhưng điều kiện tiên quyết là: Huynh ấy có thể thuận lợi tham dự tuyển chọn vào Nghi Loan Vệ!

Chợt nghĩ đến chuyện cha tới viện Diên Quang, nàng khẽ mỉm cười.

Kiếp này, cha và anh trai nàng sẽ không từ bỏ cơ hội dự tuyển, Đại phòng còn có thể làm gì nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 632 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status