Uông Xưởng Công

Chương 4 : Chương 4: Cố gắng

Chương 4CỐ GẮNG

Nghĩ đến ông nội Diệp Cư Tiêu của mình, trong mắt Diệp Tuy ánh lên vẻ thù địch, nhưng rất nhanh đã được giấu đi.

Sống bốn mươi năm trên đời, có loại người nào mà nàng chưa từng gặp qua? Vừa hám lợi vừa thâm độc giống Diệp Cư Tiêu trên đời quả thực không ít. Chỉ có điều… loại người này vừa hay lại chính là ông nội của nàng mà thôi.

Nói ra thì, Diệp Cư Tiêu có tiếng tốt trong triều, đảm đương chức thị lang Lễ Bộ cũng đạt được không ít công trạng. Nhắc tới Diệp Cư Tiêu, có quan viên nào trong triều không tán thưởng một câu: “Làm quan có đạo, trị gia có cách”?

Nhưng với Diệp Tuy, câu nói này là tảng đá đè nặng trên đỉnh đầu, gần như khiến nàng không thở nổi. Không, không chỉ riêng nàng, mà toàn bộ Tam phòng của nhà họ Diệp đều cảm thấy như vậy.

“Có cách” ở đây, thật ra là gánh nặng mà Tam phòng không thể thoát khỏi.

Mọi người đều nói: Thiên gia trọng đại tử, bách tính thương ấu nhi*, nhưng nhà họ Diệp thì không như thế. Diệp Cư Tiêu thương nhất là con trai cả Diệp An Thái và con trai thứ hai Diệp An Cố, chứ không phải con trai út Diệp An Thế.

(*) “Thiên gia trọng đại tử, bách tính thương ấu nhi”: câu này có nghĩa là nhà hoàng tộc thường coi trọng con lớn, còn nhà thường dân thì thương con út.

Lý do không gì khác ngoài, Diệp An Thái và Diệp An Cố là do Sở thị - người vợ đầu của Diệp Cư Tiêu sinh ra. Còn Diệp An Thế là do người vợ kế* là Kế thị sinh ra.

(*) Vợ kế là người được cưới hỏi đàng hoàng, là chính thất nhưng được cưới vào sau khi người vợ đầu tiên mất.

Diệp Cư Tiêu và Sở thị nên vợ chồng từ thuở niên thiếu, nói chung là tình sâu nghĩa nặng. Sau khi Sở thị qua đời, tình yêu của ông ta dành cho Sở thị gần như gửi gắm hết vào con trai trưởng và thứ của mình.

Để chăm sóc chu toàn cho hai con trai, ngay cả cưới vợ kế, ông ta cũng cố ý chọn Kế thị tính tình mềm yếu.

Lòng người thiên vị là chuyện rất bình thường, Diệp Cư Tiêu thương con của người vợ đầu cũng là điều nên làm. Nhưng cùng là con vợ cả của ông, Diệp An Thế lại bị đối đãi kém hơn nhiều.

Những năm qua, Tam phòng đã nhún nhường Đại phòng và Nhị phòng không biết bao nhiêu lần? Đều sắp trở thành đá kê chân cho hai phòng đó rồi.

Diệp An Thế làm người dễ dãi, không so đo thiệt hơn với những thứ danh lợi ngoài thân, lấy hiếu kính làm đầu, luôn quen nhượng bộ.

Song lần này, chuyện có liên quan đến tương lai cả đời của con trai, Diệp An Thế không thể nhượng bộ được nữa.

Mỗi nhà chỉ có một người được chọn làm Nghi Loan Vệ, nếu Tam phòng đã có người thích hợp nhất, tại sao phải từ bỏ?

Diệp An Thế làm người dễ dãi, chứ không phải kẻ ngốc!

Vì vậy, ông mới nói với Đào thị những lời kia, mới đến viện Diên Quang.

Nhưng Diệp Tuy biết, chuyện từ bỏ suất vào Nghi Loan Vệ vốn dĩ là ý của ông nội đưa ra, cho dù cha đến viện Diên Quang, thì cũng có ích gì đâu?

“Mẹ, ban nãy con đã nghe thấy cả. Cha đi tìm ông nội, nhưng ông nội thương anh họ Lục nhất, liệu ông có đồng ý không ạ?” Diệp Tuy nói.

Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.

Đào thị cũng đã biết kết quả. Nhìn gương mặt còn non nớt của con gái, bà đáp: “Mặc kệ lão thái gia có đồng ý hay không, nhưng nếu đã muốn tranh đua, thì hãy tranh đua một cách đầng hoàng. Dù sao chuyện này cũng phải nói với lão thái gia...”

Lời này của Đào thị thẳng thắn thừa nhận việc đến viện Diên Quang chỉ là cho có mà thôi.

Vì Tam phòng có bối phận thấp hơn, vốn ở thế yếu, nên ngoài mặt càng không thể để người khác có cơ hội chỉ trích mình.

“Ông nội con không đồng ý cũng không sao. Nếu Ngu ca nhi vào được Nghi Loan Vệ, chịu chút giận dữ có là gì?” Đào thị nói tiếp.

Dù tức giận trong lòng, song Đào thị lại không lo lắng. Trong phủ nhà họ Diệp này, luận về năng lực, học vấn, võ nghệ Ngu nhi là giỏi nhất, khả năng được chọn vào Nghi Loan Vệ cao hơn tất cả những người khác.

Nghe Đào thị nói vậy, Diệp Tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng trong lòng lại thầm thở dài.

Khó trách Tam phòng của nhà họ Diệp lại đến nông nỗi này.

Cha mẹ quá lương thiện, vẫn luôn nghĩ tốt cho người khác. Họ không biết lòng người hiểm ác, không biết rằng một số kẻ còn không có giới hạn cuối cùng!

Kiếp trước, Đại phòng lấy bệnh của nàng ra uy hiếp, anh trai tàn tật suốt đời, và cả chuyện mà Diệp Cư Tiêu làm sau đó... Mỗi chuyện đều đủ khiến con người ta phải cảnh tỉnh.

Đừng bao giờ dùng giới hạn chịu đựng của bản thân để suy nghĩ cho người khác, bằng không sẽ bị thương tổn nặng nề. Nhưng hiển nhiên, cha mẹ vẫn không đề phòng như xưa.

Cha mẹ hiền lành nên chẳng nghĩ quá xấu về ai, tuy nhiên cũng vì thế mà mất mạng...

Kiếp trước, cha mẹ chết thảm trong đại lao của Hình Bộ, ngay cả việc nhặt xác cho họ, nàng cũng không làm được. Nghĩ đến đây, lòng Diệp Tuy đau như dao cắt.

Người tốt mà không được chết tử tế, thế gian nào có cái lý ấy?

Nếu nàng đã trở về đây, nhất định sẽ bảo vệ họ thật tốt. Bất cứ kẻ nào muốn làm hại cha mẹ, nàng sẽ... xử chúng trước!



Đào thị không nhận ra sát khí thoáng lóe lên của Diệp Tuy, bà nói: “A Ninh, con phải nhìn cho kĩ, phải nhớ kĩ những chuyện này...”

Nhà mẹ đẻ của Đào thị đơn giản, gia đình ít tranh giành đấu đá nên sau khi gả vào nhà họ Diệp, bà nếm đủ những đau khổ từ việc tranh đấu độc ác.

Bà không muốn con gái giống như mình. Thế nên, bắt đầu từ năm ngoái, bà đã dạy nàng một số nguyên tắc và chỉ cho nàng biết một vài âm mưu đang ngấm ngầm tồn tại trong nội trạch.

Có điều, suy cho cùng vì để ý đến tuổi tác và tâm tính của Diệp Tuy nên bà không giảng quá kĩ càng.

Chuyện Nghi Loan Vệ hiện tại, bà cũng chỉ dẫn dắt giống như trước, hi vọng bản thân Diệp Tuy có thể tự mình lĩnh hội, tiếp thu được.

Năm đó, Diệp Tuy mười lăm tuổi không hiểu được tấm lòng của Diệp thị, và lười suy nghĩ. Nhưng Diệp Tuy của bây giờ đã hiểu rất rõ.

Nàng chớp mắt, đáp: “Mẹ, nếu bà nội có thể nói vài lời trước mặt ông nội thì tốt rồi...”

Hai mắt Đào thị sáng lên, bà biết con gái cuối cùng đã hiểu được dụng ý của bà, đã biết trọng điểm nằm ở chỗ nào.

A Ninh nói không sai, nếu mẹ chồng của bà không quá mềm yếu, có thể trợ giúp cho Tam phòng ít nhiều thì họ không đến mức gian nan đủ bề như này.

Đáng tiếc!

Vốn dĩ mẹ chồng bà cũng là con gái nhà quan, gia thế mặc dù không bằng nhà họ Diệp, nhưng cũng không thể xem là kém cạnh, sao tính tình lại yếu đuối như vậy chứ?

Kế thị là lão phu nhân của nhà họ Diệp, không những chẳng bảo vệ được Tam phòng, mà vì kiêng nể bà, Tam phòng đã phải nhún nhường rất nhiều chuyện.

Đào thị thực sự không biết nên nói gì cho phải với bà mẹ chồng như vậy.

Diệp Tuy cúi đầu, nói: “Bà nội quá để ý tới thanh danh.”

Đào thị gật đầu, bà hoàn toàn đồng ý với quan điểm này. Còn không phải sao? Mẹ chồng bà vì quá trọng danh tiếng của mình, tính tình lại quá yếu đuối, nên mới sống chật vật thế này.

Ban đầu, khi Kế thị gả vào nhà họ Diệp, bà sợ người khác nói mình là mẹ kế ác độc. Làm người luôn cẩn thận dè dặt, thế nên sự quan tâm của bà dành cho Diệp An Thái và Diệp An Cố không bình thường, ở một mức độ nào đó còn đối xử tốt hơn cả với con ruột mình.

Nhưng đổi lại được cái gì?

Lúc ấy, Diệp An Thái, Diệp An Cố cũng không còn nhỏ nữa, lại thêm các ma ma quản sự có bụng dạ khó lường ở bên cạnh xúi giục nên hai người đó lại càng chẳng biết ơn Kế thị là bao.

Từ đầu chí cuối, người thực lòng suy nghĩ cho Kế thị và nhiều lần vì bà mà phải nhún nhường vẫn là Diệp An Thế.

Kế thị như thế cũng không phải chuyện một sớm một chiều, Đào thị đã không còn so đo với việc này, cũng không muốn nói thêm nữa. Bà bèn hỏi về tình hình của Diệp Tuy ở trường ngựa Thiên Ân.

Diệp Tuy đảo mắt, cười hì hì đáp: “Trường ngựa Thiên Ân không hổ là nơi hoàng tộc luyện tập cưỡi ngựa, rộng lớn hơn những trường ngựa khác nhiều. Đúng rồi, mẹ, con còn nghe Huệ tỷ nói đến một chuyện.”

Đào thị còn tưởng là chuyện bí mật giữa các cô nương, liền hỏi: “Ồ? Nói gì thế? Tiệm điểm tâm nào ở Kinh Triệu ngon à?”

Diệp Tuy trả lời: “Không phải mà, Huệ tỷ nói về lần tuyển chọn Nghi Loan Vệ này. Tỷ ấy bảo, lần tuyển chọn này không đơn giản. Nghe đâu sau này Nghi Loan Vệ sẽ trở thành đội quân thân tín phụ trách công việc của đốc vệ...”

Nàng nói dối mà không đổi sắc mặt. Thật ra, lời này cũng không phải là giả, về sau Nghi Loan Vệ quả thực trở thành quân thân tín của thiên tử, cuối cùng còn thay thế Đề Xưởng vang danh bốn phương.

Chẳng qua, tin tức này không phải nghe từ chỗ Huệ tỷ mà là nàng tận mắt chứng kiến.

Địa vị của Nghi Loan Vệ sau này rất quan trọng, vì vậy lần này anh trai nhất định phải trúng tuyển!

Nàng từ tương lai trở về, vừa khéo biết được lần sát hạch Nghi Loan Vệ này sẽ phải thi thố những gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 632 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status