Uông Xưởng Công

Chương 3 : Chương 3: Nghi loan vệ

Chương 3NGHI LOAN VỆ

Chuyện xảy ra vào năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám ấy, mười mấy năm sau Diệp Tuy vẫn luôn trăn trở nghĩ đến. Ký ức năm ấy không những không bị phai mờ theo thời gian mà càng lúc càng khắc sâu hơn.

Nàng nhớ rõ, trước mùa thu năm ấy, hoàng gia tổ chức một đợt tuyển chọn rầm rộ từ trong đám con cháu trẻ tuổi của các gia tộc quyền quý ở Kinh Triệu, để chọn ra một nhóm bổ sung vào Nghi Loan Vệ.

Nghi Loan Vệ, ý nghĩa như tên, là ngự tiền thị vệ phụ trách nghi trượng, là công việc có thể lộ mặt bên cạnh hoàng thượng.*

(*) Ngự tiền thị vệ: chỉ những thị vệ bảo vệ hoàng cung, được xuất hiện trước mặt hoàng thượng. Nghi trượng: chỉ những dụng cụ vũ khí dùng cho ngự tiền thị vệ. Ngày xưa, vua quan ra ngoài, có lính hộ vệ mang cờ xí, lọng quạt, vũ khí.

Diệp Hướng Ngu là anh trai của nàng, mới bước sang tuổi mười sáu, văn võ song toàn, vừa vặn phù hợp với yêu cầu tuyển chọn.

Chỉ vì... nàng bị ngã ngựa mà anh trai vĩnh viễn mất đi cơ hội.

Nàng ngã ngựa dẫn đến hôn mê bất tỉnh, những đại phu được mời đến đều bó tay. Khéo thay, bác gái Chu thị của Đại phòng quen biết danh y Trần Diệu Thủ. Dù Tam phòng và Đại phòng xưa nay bất hòa, nhưng cha mẹ nàng vẫn đến cầu xin Chu thị giúp đỡ.

Chu thị đồng ý mời danh y Trần Diệu Thủ tới với một điều kiện: Anh trai nàng phải từ bỏ việc ứng tuyển vào Nghi Loan Vệ.

Theo quy định, mỗi nhà chỉ có một người được ứng tuyển Nghi Loan Vệ. Tuy con trai thứ của Chu thị là Diệp Hướng Chinh cũng đủ tư cách tuyển chọn, nhưng tài năng vĩnh viễn không thể sánh với anh trai nàng được.

Chu thị đưa ra yêu cầu này, là vì nhằm giành lấy tiền đồ trong Nghi Loan Vệ cho con trai mình sau này.

Để kịp thời cứu chữa cho nàng, anh trai bị ép phải từ bỏ tham gia sát hạch tuyển chọn. Thế là, người vào Nghi Loan Vệ của nhà họ Diệp đổi thành Diệp Hướng Chinh.

Về sau, anh trai đến doanh trại Tây Sơn, thế nhưng lại rơi vào cảnh tàn tật suốt đời…

Năm đó, nàng hôn mê bất tỉnh, không tường tận những ẩn tình phía sau, tới khi tỉnh lại thì kỳ sát hạch vào Nghi Loan Vệ đã kết thúc. Người của Tam phòng vì lo lắng cho tâm trạng nàng nên cũng cố ý giấu giếm chuyện này.

Không lâu sau, nàng được gả đến Nam Bình, càng không nắm rõ tình hình cụ thể của nhà họ Diệp nữa. Đến khi có khả năng điều tra hết thảy thì những tình tiết này đã bị chôn vùi.

Tới tận thời khắc này, nàng mới biết Đại phòng hóa ra đã sớm có mưu đồ tiến vào Nghi Loan Vệ.

Nghe những lời kiên quyết của cha mẹ lúc này, chắc hẳn sẽ không từ bỏ suất sát hạch vào Nghi Loan Vệ. Đại phòng vốn không có bất cứ cơ hội nào, nhưng vì nàng xảy ra chuyện mới hôi chỗ trống…

Nguyên nhân anh trai bất hạnh cả đời, đều là do nàng!

Hôm nay, nàng trái ý trời mà trở lại, cũng không hôn mê bất tỉnh, sự tình đã thay đổi rồi.

Bất kể là trời cao thương xót hay bù đắp, tóm lại, hôm nay nàng đã đứng ở đây thì tuyệt đối sẽ không để bi kịch kiếp trước lại xảy ra!

Suất vào Nghi Loan Vệ vốn thuộc về anh trai, nàng chắc chắn sẽ dâng trọn vẹn đến tận tay huynh ấy!

Diệp Tuy ổn định tâm trạng đang cuộn trào mãnh liệt, nói với Vân ma ma: “Nhờ Vân ma ma vào thông báo.”

Nghe nàng nói vậy, trong mắt Vân ma ma thoáng có chút tự trách, bà lập tức gật đầu.

Trách bà nhất thời mềm lòng, không kịp đề phòng nên đã để cho Lục cô nương nghe được chuyện này, bà thật sơ xuất.

Nhưng lời cũng đã lọt vào tai, Vân ma ma đành đi vào thông báo, thầm nghĩ lát nữa sẽ nhận tội với Tam phu nhân.

Một giọng nói dịu dàng nhanh chóng truyền ra: “A Ninh về rồi à? Mau vào đi!”

Giọng nói ấm áp dịu êm này là của mẹ, là giọng nói mà nàng nhớ nhung vô vàn.

Đã bao lâu rồi nàng không nghe thấy tiếng mẹ nói nhỉ? Hai mươi lăm năm, tròn hai mươi lăm năm.

Vào phòng, người đầu tiên nàng nhìn thấy là mẹ ruột của mình - Đào thị.

Bấy giờ, Đào thị đang mỉm cười, đôi mắt đầy vẻ săn sóc thương yêu, lúm đồng tiền bên má khiến người khác vừa nhìn đã thấy vui vẻ cả cõi lòng.

Khuôn mặt ấy vẫn y nguyên như trong nỗi nhớ của Diệp Tuy.

Lần này không còn là tưởng tượng và ảo giác nữa, mà là thực, nàng thực sự gặp được mẹ rồi, là thực đấy!

“Mẹ...” Nàng nức nở gọi một tiếng, sau đó nhào vào lòng Đào thị.

Mùi hoa sen nhàn nhạt ùa vào chóp mũi. Mùi hương này của mẹ, khiến nàng không kiềm chế được, nước mắt giàn giụa.

Dáng vẻ này của nàng làm cho mọi người trong phòng giật mình.

Nụ cười bên môi Đào thị liền biến mất, bà liên tục hỏi: “A Ninh, con sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Mau nói cho mẹ nghe.”

A Ninh là con gái út của bà, trước kia cũng hay làm nũng, thế nhưng khóc lóc thảm thiết như bây giờ thì thật không bình thường.

Lại nhắc tới, hôm nay A Ninh đến trường ngựa Thiên Ân cưỡi ngựa, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì ở đó?

Lúc này, Diệp Tuy trong lòng Đào thị ngẩng đầu lên mỉm cười với bà, nhưng nước mắt vẫn lã chã tuôn rơi, như thể có một nỗi chua xót khó diễn tả bằng lời.

Bấy giờ, Đào thị mới thật sự khẩn trương.

Bà chưa bao giờ thấy con gái bà thế này, một A Ninh dường như có nỗi bi ai không thể nói ra.

A Ninh được bà nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa nuôi dưỡng, luôn nâng niu chiều chuộng, ngay cả những việc “bẩn thỉu” trong nội trạch cũng chỉ vừa mới tiếp xúc, tại sao lại mang vẻ mặt này?

Rõ ràng A Ninh đang cười, nhưng lại khóc rất dữ dội. Đào thị cảm nhận được niềm vui tột cùng trên người con gái, cũng cảm nhận được cả cảm xúc bi thương sâu sắc kia.

Bà vừa vỗ nhẹ bả vai Diệp Tuy để nàng bình tĩnh lại, vừa nhìn về người bên trái với ánh mắt lo âu.

Ngồi bên trái bà chính là Diệp An Thế. Cũng giống Đào thị, ông cũng đang rất lo lắng nhìn Diệp Tuy khóc thút thít.

Lúc này, Diệp An Thế vừa bất ngờ lại vừa đau lòng. A Ninh như không nhìn thấy ông, vào phòng là nhào ngay về phía Đào thị mà khóc. Đây hoàn toàn không phải là biểu hiện của A Ninh trước kia, kiểu làm nũng thế này, giống như đã phải chịu nỗi tủi hờn vô tận vậy.

Ông và Đào thị liếc nhìn nhau, cả hai đều có chung một suy nghĩ.

Rốt cuộc, A Ninh sao vậy?

.

Tiếng nức nở của Diệp Tuy nhỏ dần, tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.

Xa cách hai mươi mấy năm, bỗng nhìn thấy cha mẹ, nàng thực sự không kiềm chế nổi nỗi xúc động của mình. Bất kể có bản lĩnh được tôi luyện bao nhiêu năm thì lúc này nàng chỉ muốn khóc òa một trận thật đã với cha mẹ thôi.

“Lúc nãy con bị ngã từ trên ngựa xuống, sợ muốn chết, con còn tưởng sau này không gặp được cha mẹ nữa. Nhất thời nóng lòng mới...” Diệp Tuy trả lời, thỉnh thoảng thút thít vài tiếng.

Nghe Diệp Tuy nói vậy, Diệp An Thế liều nhíu mày hỏi: “Không có chuyện gì khác thật chứ?”

Ông nghĩ, con gái khóc thương tâm thế này hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn. Ngã từ trên ngựa xuống, đâu đến mức ấy.

Diệp Tuy nén nước mắt, lắc đầu, đôi mắt long lanh mở to, trả lời: “Cha, chỉ thế thôi, không có chuyện gì khác ạ.”

Diệp An Thế quan sát Diệp Tuy thêm mấy lần, thấy tuy hai mắt con gái đỏ hoe, nhưng mặt mày đã dần dần thả lỏng, không giống như đang tích tụ buồn thương trong lòng. Lòng ông cũng nhẹ nhõm hơn: “Xem ra, A Ninh quả thực không có chuyện gì.”

Ngẫm nghĩ, ông vẫn không yên tâm, bèn nhắc: “A Ninh, nếu có chuyện gì, con nhớ nói ngay với mẹ con nhé.”

Diệp Tuy gật đầu, tỏ ý nếu có chuyện chắc chắn sẽ không giấu giếm, nhất định sẽ nói với mẹ đầu tiên. Nàng cam đoan như vậy một lượt nữa, bấy giờ Diệp An Thế và Đào thị mới yên tâm.

Thấy Diệp Tuy thật sự bình an vô sự, Diệp An Thế mới nhớ tới câu chuyện vừa rồi bị ngắt ngang, liền nói với Đào thị: “Chuyện ban nãy, ta đã có tính toán trong lòng, nàng yên tâm. Bây giờ ta qua viện Diên Quang một chuyến...”

Diệp Tuy rũ mi, ngoan ngoãn đứng một bên, không nói câu nào.

Nàng biết cha đến viện Diên Quang hẳn là vì chuyện Nghi Loan Vệ. Nàng còn biết, cha đi chuyến này chắc chắn không công mà về.

Người như ông nội... nhất định sẽ không đồng ý với thỉnh cầu của cha nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 632 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status