Uông Xưởng Công

Chương 23 : Chương 23: Sóng ngầm

Chương 23SÓNG NGẦM

Thẩm Văn Huệ lo lắng nhìn Diệp Tuy, luôn cảm thấy lời của những người kia cũng có vài phần có lý. Nhưng lại không biết an ủi Diệp Tuy thế nào, đành lườm mấy kẻ lắm mồm ấy vài lần.

Diệp Tuy không để bụng, cười hì hì nói với Thẩm Văn Huệ: “Huệ tỷ, tỷ đừng lo, dù sao muội không biết đánh đàn, đi đâu cũng thế cả.”

Nàng nói rất thoải mái, căn bản là không để tâm đến lời của những cô nương ấy. Họ vẫn còn trẻ và chưa biết thế nào là kiềm chế và nhẫn nại. Dẫu cho họ có nói gì thì cũng sẽ không thay đổi được sự thật là nàng đã trở thành đệ tử của Bích Sơn Quân.

Thẩm Văn Huệ vốn không phải người biết nghĩ dài, nghe Diệp Tuy nói vậy, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn ít nhiều. Vả lại, giữa hai điều bất lợi thì nên chọn điều ít bất lợi hơn, A Ninh nghe theo ý của Trưởng công chúa, đó chính là sự lựa chọn tốt nhất rồi.

Nghĩ vậy, Thẩm Văn Huệ liền kéo Diệp Tuy, cố tình hất cằm cao giọng nói: “Ha ha, A Ninh của ta may mắn như thế đấy, may mắn rơi trúng đầu có cách nào tránh chứ?”

Lời vừa thốt ra, nhất thời khiến không ít các cô nương giận nghiến răng, nhưng không thể bắt bẻ lại được gì.

Đây là sự thật, đổi lại là họ thì cũng sẽ nghĩ cách nắm lấy may mắn này. Kẻ khác có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ vì hâm mộ ghen tị đấy thôi.

Các cô nương trong viện Cầm dần nản lòng, ào ào rời khỏi viện Cầm như vũ bão, chẳng mấy chốc chỉ còn lại vài ba người.

Trông thấy Thẩm Văn Huệ đang đợi mình ở cửa viện, Diệp Tuy nhanh chóng cất đàn của mình, lúc định rời đi thì bị Cung cầm sư tóm chặt lấy cánh tay.

Sắc mặt Cung cầm sư trắng bệch, ánh mắt hằn học, bà ta hung dữ nói: “Có phải ngươi cố tình hại ta không? Phải không?”

Diệp Tuy dùng đàn hất tay bà ta ra, lạnh lùng nói: “bà nói thật buồn cười, ta hại gì bà?”

Lúc này, nàng lười xưng hô tôn kính, người như Cung cầm sư không nhận nổi hai chữ “tiên sinh” đáng kính trọng này.

Cung cầm sư bị đầu cây đàn đập phát đau, khuôn mặt cũng vặn vẹo, nghiến răng đanh giọng: “Nếu không phải do ngươi thì sao ta có thể khiến Trưởng công chúa chán ghét? Là ngươi, đều tại ngươi!”

Bà ta hận không thể xông lên xé nát gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Tuy, trong lòng chửi rủa không ngớt. Chị của con ranh đê tiện này đã đè đầu cưỡi cổ đệ tử yêu quý nhất của bà ta, giờ nó còn làm liên lụy đến bà ta nữa!

Chết tiệt, đáng hận!

Diệp Tuy suýt bật cười thành tiếng. Tuy đã sống đến kiếp thứ hai, nhưng nàng chưa đủ bản lĩnh đến mức lay động được Trưởng công chúa. Nếu không phải Cung cầm sư rắp tâm cố tình gây khó dễ cho nàng thì sao Trưởng công chúa có thể bắt gặp cảnh ấy được?

Tự mình làm bậy còn muốn đổ lỗi cho người khác? Nghĩ hay thật!

Diệp Tuy lạnh lùng nhìn Cung cầm sư, đột nhiên nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài sáng rỡ, nhỏ giọng nói: “Ta là đệ tử Bích Sơn Quân, nhưng bà thì sao? E rằng không thể tiếp tục ở lại Kinh Triệu nữa rồi! Nếu đệ tử mà bà lấy làm tự hào biết được những chuyện này, liệu có xấu hổ muốn chết không nhỉ?”

Việc người trong cung giỏi nhất chính là “gió chiều nào xoay chiều ấy”, vừa nghĩ là biết đệ tử của Cung cầm sư chắc chắn sẽ vội vàng phủi sạch mọi quan hệ.

Cung cầm sư vừa tức vừa sợ, môi run rẩy không nói được gì, có cảm giác chỗ bị cây đàn đập phải càng đau hơn.

Diệp Tuy ôm đàn quay người đi, nhếch môi thầm nghĩ: Ngày xưa, kỹ năng mồm mép của lão thái quân nhà họ Cố đạt điểm tối đa đấy, Cung cầm sư nói lại được nàng mới là lạ!

Nàng vừa cất bước thì đã nghe thấy giọng nói âm u độc ác đằng sau truyền lại: “Hai đệ tử của Bích Sơn Quân đều là những nhân vật như trăng sáng trên trời. Kẻ như ngươi, sao có thể xứng đứng ngang hàng với họ? Ngươi nhất định sẽ không yên ổn đâu, nhất định sẽ không yên ổn đâu!”

Diệp Tuy ngừng bước, nhưng không quay đầu lại, giống như không nghe thấy những lời của Cung cầm sư.

Nàng cũng biết hai đệ tử như trăng sáng trên trời của Bích Sơn Quân mà.

Nàng không thích Bích Sơn Quân, nhưng lại một mực đồng ý làm đệ tử của y. Tất nhiên một phần là vì thuận theo ý của Trưởng công chúa, còn một phần cũng vì hai nhân vật như trăng sáng này!

Nàng không có cơ hội kết bạn với hai người ấy ở kiếp trước, chỉ được nghe câu chuyện về họ qua người khác.

Nàng từng than thở tiếc nuối vì điều này, không ngờ bây giờ lại có cơ hội kết bạn. Nàng muốn tận mắt nhìn xem hai người họ có thực sự giống như lời đồn... Ngời sáng như trăng, hào quang vạn trượng như vậy không.

Hai vị này, một là Cố Thắng Huy, cháu gái của thị lang Môn Hạ - Cố Danh Lân; người còn lại là Mục Nghi, con gái của phó tướng Kinh Kỳ Vệ - Mục Thái Trừng, cả hai đều là đệ tử được Bích Sơn Quân đích thân chỉ dạy.

Diệp Tuy rất tò mò về họ, và còn thầm ngưỡng mộ….

Giờ học đàn đã kết thúc, Bích Sơn Quân theo Trưởng công chúa rời đi. Dù Diệp Tuy có ý kiến gì với hai nhân vật như trăng sáng trên trời kia thì tạm thời cũng không gặp được họ.

Không sao cả, nếu nàng vẫn ở Khuê Học thì sẽ có lúc gặp được thôi.

Diệp Tuy ôm đàn, không đếm xỉa tới Cung cầm sư ở phía sau nữa mà mỉm cười đi về phía Thẩm Văn Huệ đang chờ ở cửa.

Thẩm Văn Huệ giận dữ ra mặt, không đợi Diệp Tuy đến gần, đã tức tối nói: “A Ninh, đừng để ý những gì bà ta nói. Hừ, người như thế mà có thể làm tiên sinh dạy học của Khuê Học, tỷ thật sự không dám tin!”

Thẩm Văn Huệ cũng đã nghe thấy câu nói độc ác cuối cùng vừa rồi của Cung cầm sư, quả thực không thể tin nổi đây là lời của tiên sinh mà trước đây nàng tôn kính.

Ngẫm nghĩ một lát, nàng bèn tiếp tục an ủi Diệp Tuy: “A Ninh, cho dù đệ tử của Bích Sơn Quân ra sao thì muội chỉ cần cố gắng là được. Còn một năm rưỡi này thôi, thế nào cũng vượt qua hết. Hơn nữa, còn có tỷ đây mà!”

Diệp Tuy mỉm cười với Thẩm Văn Huệ, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, muội nghe Huệ tỷ, không bận tâm tới người khác. Có điều, Huệ tỷ cũng nhất định phải nhớ lời muội nói nhé.”

Đây là để chỉ chuyện đã nói ở chỗ vắng người khi nãy, Diệp Tuy sợ Thẩm Văn Huệ không nhớ kĩ, nên dặn dò cẩn thận thêm lần nữa.

“A Ninh, muội yên tâm đi, tỷ đã nhớ kĩ rồi! Phải đóng thuế mới có ruộng canh tác. Vương sư ngoại trấn, tất tạ biên cảnh doanh điền. Đây là do Tôn Trường Uẩn nói, đúng không?” Thẩm Văn Huệ trả lời một cách nghiêm chỉnh.

A Ninh thực sự đã lo xa rồi, đây là chuyện liên quan đến cha, cũng là chuyện lớn của nhà họ Thẩm, sao nàng không nhớ kĩ cho được?

Diệp Tuy đưa đàn cho Bội Thanh đang chờ ngoài cửa viện, cũng giả vờ nghiêm túc gật đầu, sau đó thì không nhịn nổi mà bật cười.

Chỉ cần Huệ tỷ nhớ kĩ lời nàng là được, còn người khác thì có liên quan gì đến nàng? Nàng mạnh là do nàng mạnh mẽ như gió thổi trên núi cao; nàng cứng là bởi nàng cứng rắn như ánh trăng chiếu mặt nước. Mặc họ ngang ngược ra sao, nàng đều không sợ.

Về sau sẽ thế nào, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 632 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status