Uông Xưởng Công

Chương 21 : Chương 21: Quý nh n

Chương 21QUÝ NHÂN

Chỉ thấy người vừa nói là một lão phu nhân chừng năm mươi tuổi, ăn vận trông khá bình thường, trên đầu cài một cây trâm gỗ đơn giản nhưng toát ra khí chất cao quý đặc biệt.

Lúc này, bà đang nhìn Cung cầm sư với ánh mắt sắc bén như thể nhìn thấu lòng người.

Các cô nương không biết vị lão phu nhân này, nhưng họ nhận ra người có dáng vẻ khôi ngô bên cạnh bà, đó chính là Bích Sơn Quân của viện Cầm - Đào Cửu Quy.

(*) Viện trưởng viện Cầm có tên là Đào Cửu Quy, danh hiệu là Bích Sơn Quân. Mọi người thường dùng danh hiệu Bích Sơn Quân để gọi người này.

Từ thái độ, cử chỉ của Bích Sơn Quân có thể thấy rất rõ, y cực kỳ cung kính với vị lão phu nhân này. Vậy, rốt cuộc bà là ai? Các cô nương hết sức hoang mang. Trong đó một số biết địa vị của bà thì hơi cúi đầu nhằm thể hiện sự tôn kính.

Bấy giờ, Bích Sơn Quân hơi khom mình, nói với bà: “Là tại hạ không biết cách quản lý, xin điện hạ thứ tội.”

Lời vừa thốt ra, các cô nương đều hít vào một hơi. Ngay cả Diệp Tuy đứng đầu tiên cũng không khỏi kinh ngạc. Điện hạ? Ở tuổi này, lại được Bích Sơn Quân đích thân hộ tống đi thăm Khuê Học, đây... đây là Trưởng công chúa điện hạ!

Các cô nương lập tức đứng dậy, kính cẩn hành lễ với bà và Bích Sơn Quân. Mặt của Cung cầm sư trắng bệch, vừa xấu hổ vừa kinh hãi. Bà ta cúi người thật thấp, không dám nói gì, hai cánh tay buông thõng không khỏi run lên.

Bà ta chỉ là đang dạy dỗ con ranh kia một chút, giọng điệu không kiềm chế được mà hơi chanh chua cay nghiệt, sao lại để Trưởng công chúa điện hạ nghe được cơ chứ? Giờ làm sao cho phải đây?

Nghe xong lời của Bích Sơn Quân, Trưởng công chúa liếc mắt nhìn Cung cầm sư rồi mới nói: “Con người không phải sinh ra đã biết hết tất cả, đều phải học mới biết, mới thành tài. Tài đánh đàn cũng vậy. Học trò không biết, tất có nguyên do. Người làm thầy sao có thể trách mắng cay nghiệt? Đàn vốn là kết hợp giữa bình tĩnh và đức độ, tâm của vị tiên sinh dạy đàn này quá nóng nảy rồi.”

Lời của Trưởng công chúa như giáng một phát tát mạnh mẽ vào mặt Cung cầm sư trước mặt mọi người, nhất thời khiến Cung cầm sư xấu hổ gần chết. Các cô nương trong viện đều đứng thẳng người nghiêm mặt, không dám thở mạnh.

Diệp Tuy thầm cảm thấy kỳ lạ, vốn từ cách tu sửa của Trạc Tú Viên cho thấy Trưởng công chúa là một người có một trái tim yêu quý rừng cây suối nước, còn tưởng bà là người dịu dàng ôn hòa. Thế nhưng ánh mắt Trưởng công chúa thấu tỏ thế này, lời lẽ lại sắc bén như vậy khác hẳn với những gì nàng nghĩ.

Có điều... những lời này của Trưởng công chúa, sao nàng nghe mà sảng khoái thế? Nhìn thấy bộ dạng Cung cầm sư hận không thể chui đầu xuống đất, nàng cảm thấy rất hả giận.

Bích Sơn Quân gật đầu, đáp: “Điện hạ dạy chí phải, tại hạ sẽ đôn đốc dạy dỗ lại các cầm sư.”

Trưởng công chúa không nói gì, dời mắt khỏi Cung cầm sư chuyển sang nhìn Diệp Tuy, lãnh đạm mở miệng: “Ngươi là cô nương nhà ai? Quả thật không biết đánh đàn?”

Bà đã sớm nhận ra cô nương này là người mà bà và Uông Ấn nhìn thấy khi nãy, câu nói “Phải đóng thuế mới có ruộng canh tác, ruộng ở biên giới Tất Tịch, bên ngoài trấn là của quân doanh” của nàng đã khiến bà có ấn tượng rất sâu sắc. Không ngờ lại gặp lại tiểu cô nương này lần nữa ở viện Cầm.

Xem tình hình, tiểu cô nương này đang bị tiên sinh dạy đàn cố tình gây khó dễ? Hay thật sự là không biết đánh đàn?

Diệp Tuy tiến lên một bước, cung kính trả lời: “Bẩm công chúa điện hạ, học trò là cô nương nhà họ Diệp ở Tùng Dương. Học trò dốt nát... quả thực không biết đánh đàn, để các tiên sinh phải thất vọng ạ.”

Nghe Diệp Tuy nói vậy, Cung cầm sư không nhịn nổi liếc nàng một mắt, thầm thở phào nhẹ nhõm. Điều này là sự thật, những lời bà ta nói ban đầu không hề sai, công chúa điện hạ có lẽ sẽ không trách tội bà ta đâu nhỉ?

Hiểu được ánh mắt của Cung cầm sư, Trưởng công chúa lại càng không thích người này, liền không chút khách sáo hừ lạnh, nói: “Xem ra, học trò trong viện Cầm còn biết tiến biết lùi hơn cả thầy dạy, bổn cung coi như cũng được an ủi phần nào. Đàn là tiếng lòng, vốn để biểu đạt tình cảm, không biết đàn cũng không sao, biết nghe là được. Ngươi biết thưởng đàn chứ?”

Nếu những lời trước đó là cái tát mạnh mà Trưởng công chúa giáng cho Cung cầm sư, thì lời nói lúc này chính là mấy phát đạp khiến sắc mặt Cung cầm sư không ngừng biến đổi, quả là xấu hổ không để đâu cho hết.

Các cô nương trong viện Cầm đều biết rõ trong lòng, lần này Cung cầm sư xong rồi! Chọc cho Trưởng công chúa điện hạ chán ghét như thế, chắc chắn không thể tiếp tục ở lại viện Cầm. Có khi ngay cả Kinh Triệu cũng không thể ở lại.

Đối lập rõ ràng với điều này là thái độ của Trưởng công chúa dành cho Diệp Tuy. Không biết đàn cũng không sao… Trưởng công chúa đang bảo vệ Diệp Tuy một cách lộ liễu đây mà!

Người không rành ngũ âm, không tinh thông tám ngón đàn như Diệp Tuy, dựa vào đâu mà lọt vào mắt xanh của Trưởng công chúa điện hạ? Diệp Tuy này cũng may mắn quá!



Các cô nương trong viện Cầm không tài nào hiểu được, lặng lẽ nhìn Diệp Tuy bằng ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ.

Diệp Tuy cũng kinh ngạc không kém. Đây là lần đầu nàng gặp Trưởng công chúa điện hạ, vả lại cha nàng ở trong triều cũng không nổi bật. Theo lý mà nói, Trưởng công chúa điện hạ đâu cần thiết phải bảo vệ nàng thế này?

Nhưng Trưởng công chúa đã đặt câu hỏi, nàng không kịp nghĩ nhiều bèn cung kính trả lời lại: “Về thưởng đàn, học trò cũng biết đôi chút ạ!”

Trưởng công chúa gật đầu, sắc mặt dịu đi nhiều, nghiêng người nói với Bích Sơn Quân bên cạnh: “Nếu đã biết thưởng đàn, vậy thì chúng ta thử xem xem vị cô nương này có thực sự kém đến mức không chịu nổi hay không?”

Hàm ý của lời này là muốn kiểm tra khả năng thưởng đàn của Diệp Tuy ngay tại chỗ.

Vừa nghe thấy thế, Cung cầm sư nhanh chóng phản ứng lại, vội thưa: “Công chúa điện hạ, nô tỳ biết sai rồi, xin công chúa cho nô tỳ cơ hội cứu vãn. Nô tỳ sẽ đánh khúc đàn này, xin công chúa điện hạ và Bích Sơn Quân chiếu cố.”

Vở kịch do bà ta dựng nên giờ chỉ có thể dựa vào tài chơi đàn để cứu vãn. Bà ta rất tự tin vào tài chơi đàn của mình, hi vọng Trưởng công chúa điện hạ nghe xong sẽ nguôi giận.

Thế nhưng Trưởng công chúa lại không cho Cung cầm sư cơ hội này, bà lạnh nhạt nói: “Không cần đâu. Ngươi là tiên sinh dạy học tại Khuê Học, không cần tự xưng là ‘nô tỳ’. Bích Sơn Quân, bổn cung nói có đúng không?”

Vẻ mặt Bích Sơn Quân nặng nề, y rũ mắt đáp: “Công chúa điện hạ nói rất đúng. Nếu thế thì để tại hạ gảy một khúc.”

Bích Sơn Quân vừa dứt lời, các cô nương trong viện Cầm không khỏi xôn xao. Bọn họ không nghe nhầm chứ? Bích Sơn Quân đích thân đánh đàn?

Ôi trời! Nghe nói tiếng đàn của Bích Sơn Quân như âm thanh của tự nhiên, được hoàng thượng hết sức ngợi khen. Tiếc rằng từ thuở bọn họ vào Khuê Học tới nay vẫn chưa được nghe bao giờ. Bây giờ bọn họ may mắn có cơ hội nghe thấy tiếng đàn của Bích Sơn Quân rồi sao?

Các cô nương vừa mừng vừa sợ, mắt sáng rỡ nhìn Bích Sơn Quân, hận không thể tự tay dâng cây đàn tới trước mặt y ngay lập tức.

Trưởng công chúa hơi nheo mắt, cười nói: “Vậy, làm phiền Bích Sơn Quân rồi.”

Diệp Tuy thoáng nhìn qua vẻ mặt Bích Sơn Quân, chợt hiểu ra vì sao Trưởng công chúa lại bảo vệ nàng như thế. Trạc Tú Viên sửa xong, Khuê Học mở cửa trở lại, e là Trưởng công chúa muốn mượn viện Cầm để tạo dựng uy phong.

Cung cầm sư xui xẻo đúng lúc đụng ngay phải lưỡi thương vừa mới tuốt vỏ...

Có điều chuyện này đúng là cơ hội cho nàng. Một quý nhân như Trưởng công chúa, nàng đang lo không có cơ hội tiếp cận đây. Bất kể là vì những nghi ngờ ở kiếp trước, hay để được thoải mái hơn khi theo học tại Khuê Học kiếp này, nàng nhất định phải thể hiện thật tốt ở phần thi thưởng đàn.

Nàng không đánh được đàn, nhưng nàng có trải nghiệm và mắt nhìn của hai kiếp người, trên phương diện đoán lòng người cũng nắm được vài phần. Không phải Trưởng công chúa điện hạ đã nói rồi sao? Đàn chính là tiếng lòng và nàng… hiển nhiên rất đồng ý với điều này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 632 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status