Uông Xưởng Công

Chương 17 : Chương 17: Tỉnh ngộ

Chương 17TỈNH NGỘ

Diệp Tuy cúi đầu im lặng, vẻ mặt vẫn rất rầu rĩ. Sao nàng lại không hiểu ý mẹ nàng chứ? Người bạn tốt nhất Thẩm Văn Huệ cũng là do nàng kết thân ở Khuê Học. Nhưng... Khuê Học cũng là nơi ưa kết bè kết phái nhất, thứ hạng của nàng kém như thế, có cô nương nào sẽ bằng lòng kết bạn với nàng chứ?

Ngay cả chị họ Diệp Thân trong nhà, lúc ở trường cũng chỉ ước gì giả vờ như không quen biết nàng. Những người khác chỉ có hơn, thiếu nước chưa nói thẳng ra là làm bạn với nàng rất xấu hổ. Có lẽ, chỉ có người đoan trang thẳng thắn như Huệ tỷ mới không băn khoăn khi chơi cùng nàng.

Hiện giờ, tất nhiên nàng chẳng bận tâm đến những sự chế nhạo ấy, nhưng nàng lại không phải kẻ dở hơi, tội gì phải đưa đầu đi nhận những khinh thường giễu cợt đó?

Còn về việc tạo dựng những mối quan hệ gì gì đó, căn bản chẳng là gì cả.

Kiếp trước, nàng không dựa vào trợ giúp của các cô nương trong Khuê Học, chỉ dựa vào chính mình gian nan tiến lên phía trước. Cuối cùng chẳng phải cũng vinh hoa quyền quý tột cùng hay sao? Lúc những cô nương khuê các ngày xưa đối diện với nàng, người nào lại không cung kính, không tỏ ra thân thiết?

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, Diệp Tuy thật sự không muốn đến Khuê Học học gì hết.

Đào thị thầm thở dài, không thể không hạ quyết tâm, lạnh lùng nói: “A Ninh, nếu con còn nhớ làm thế nào để con có thể vào được Khuê Học Kinh Triệu thì con sẽ không nói như vậy.”

Diệp Tuy ngẩng phắt lên nhìn mẹ mình, sắc mặt nàng nháy mắt thay đổi. Sự tự trách và hối hận dâng lên trong mắt nàng ngay sau đó.

Thật lâu sau, nàng mới khẽ nói: “Mẹ, con vẫn luôn nhớ rõ. Con... sau Trung Thu con sẽ đến trường.”

Sao nàng có thể quên được, sở dĩ nàng có thể vào Khuê Học Kinh Triệu không phải nhờ “cái ô” quan chức kinh thành tứ phẩm của ông nội. Mà là nhờ chị gái nàng đã từ bỏ tất cả để tiến cung mới đổi lấy được.

Việc tỷ ấy làm trước khi tiến cung năm đó chính là xin cho nàng được vào Khuê Học Kinh Triệu. Những năm qua, tuy thành tích của nàng kém cỏi nhưng vẫn luôn yên ổn trụ lại trong trường, chuyện này chắc chắn là nhờ có tỷ ấy.

Nếu nàng không đến trường, sao xứng đáng với “cái giá” chị gái mình đã bỏ ra? Không phải vì bản thân mình, mà là vì tỷ ấy nàng không thể không đến Khuê Học!

Đây đâu phải ngày đầu tiên gặp phải chuyện chia bè phái, chế giễu ở Khuê Học Kinh Triệu, sao phải thấy ngại? Người khác cười nhạo thì nàng xem như gió mát thổi bên tai là được rồi.

Nghĩ nàng miễn cưỡng mới nói vậy, Đào thị càng thương xót, xoa đầu nàng khuyên giải an ủi: “A Ninh, đến Khuê Học là chuyện tốt đối với con. Con đừng để ý tới thái độ của các cô nương kia. Những chuyện này đều sẽ qua đi, về sau nhìn lại sẽ thấy khác.”

Nghe xong lời này, cả người Diệp Tuy đột nhiên cứng đờ. Thoạt tiên, trong đầu nàng vang lên một tiếng nổ cực lớn, sau đó dần dần hiểu rõ.

Mẹ vừa nói gì? Những chuyện này đều sẽ qua đi, về sau nhìn lại sẽ thấy khác... Về sau nhìn lại sẽ thấy khác!

Sống lại một kiếp, nàng luôn nghĩ đến việc thay đổi vận mệnh của kiếp trước. Kì thực là đang vẫn luôn lấn cấn với những trải nghiệm của kiếp trước, mà không biết rằng kiếp này và kiếp trước đã khác. Việc vào Khuê Học Kinh Triệu sao lại không phải là khởi đầu mới của nàng?

Thay đổi vận mệnh kiếp trước dĩ nhiên là quan trọng, nhưng quan trọng hơn không phải là nàng được sống lại lần nữa sao?

Lần này, nàng phải thay đổi cách sống, không dồn nén chịu đựng, ấm ức khổ sở giống như kiếp trước nữa mới không uổng công sống lại kiếp này.

Không ngờ, một câu của mẹ lại khiến nàng tỉnh ngộ! Một lúc lâu sau, nàng nở nụ cười xán lạn, nũng nịu nói: “Mẹ, con hiểu rồi ạ! Giờ con lại có chút mong chờ được đến Khuê Học rồi đây.”

Khuê Học Kinh Triệu vẫn là Khuê Học Kinh Triệu, các cô nương trong trường vẫn là những cô nương ấy, nhưng Diệp Tuy nàng đã khác. Những ngày tháng ở trường của nàng cũng phải hoàn toàn khác trước kia.

Thật ra, ngẫm lại thì những cô nương cười nhạo nàng năm đó cũng khá thú vị.

***

Sau tết Trung Thu, Diệp Tuy dẫn theo nha hoàn Bội Thanh, ngồi lên xe ngựa mà Đào thị đã chuẩn bị riêng cho nàng, chậm rãi đi thẳng tới Khuê Học Kinh Triệu.

Vị trí của Khuê Học Kinh Triệu có phần độc đáo, nó không nằm trên phố lớn sầm uất, cũng không nằm sâu trong thung lũng viện trạch, mà là trong khu vườn Trạc Tú Viên nổi tiếng nhất Kinh Triệu.

Trạc Tú Viên vốn là khu vườn của phủ Định Quốc Công, về sau Định Quốc Công phu nhân là Bành thị kết hợp với các phu nhân quyền quý mở trường Khuê Học Kinh Triệu, liền dành riêng một góc của Trạc Tú Viên làm nơi dạy học.

Bởi vậy các cô nương của trường cũng được ngắm cảnh đẹp bốn mùa của Trạc Tú Viên. Đây cũng là một trong số niềm vinh dự mà bọn họ hay say sưa nói đến.

Dù thành tích thi cử của Diệp Tuy kém cỏi, nhưng khi nhắc tới Trạc Tú Viên cũng không nhịn nổi niềm hãnh diện tự vui một mình, đó xem như là lý do duy nhất nàng từng thích đến trường.

Nàng đã sống lại một đời nên tâm tình cũng khác nhiều so với quá khứ. Nhưng nghĩ đến cảnh đẹp trong vườn Trạc Tú Viên, nàng vẫn khẽ cười

Cạnh Khuê Học có một con suối chảy róc rách, còn trồng đủ các loại hoa. Mỗi khi gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa trên cành sẽ ào ào trút xuống, cánh hoa rơi xuống mặt nước, cảnh đẹp không bút pháp nào tả xiết...

Có điều, đây là Trạc Tú Viên trước khi sửa chữa, còn nàng vẫn chưa từng thấy khu vườn ấy sau khi sửa chữa, không biết sẽ trông như thế nào?

Nghe nói người chủ trì tu sửa lần này là con dâu trưởng của Bành thị, cũng chính là Trưởng công chúa Trịnh Vi. Trưởng công chúa xưa nay ít tiếp xúc với bên ngoài, Diệp Tuy không biết nhiều về người này, chỉ nhớ trước khi mình xuất giá thì Trưởng công chúa về nơi chín suối, hoàng thượng còn ban cho bà tên thụy* là “Nghi Đức”.

(*) Tên thụy là danh hiệu sau khi chết của vua quan và hoàng tộc thời xưa.

Nghi là dung mạo xinh đẹp, Đức là phẩm chất lời nói thiện lành. Ngẫm tới thì, Trưởng công chúa hẳn là người như vậy, chỉ không biết có phải quan viên Lễ Bộ chí công vô tư nhìn mặt đặt tên thụy theo quy tắc hay không.

Đợi Diệp Tuy thấy Trạc Tú Viên sau khi sửa chữa, có lẽ nàng sẽ biết được bảy tám phần tính cách con người của Trưởng công chúa.

Sở dĩ Diệp Tuy biết đến Trưởng công chúa vẫn là bởi vì một câu nói của Cố Chương. Khi đó, hắn ta uống rượu rất vui vẻ, hiếm khi nhiều lời mà nói: “May mà Trưởng công chúa sớm tạ thế, bằng không...”

“May” là sao, “bằng không” là thế nào? Lúc ấy, nàng không hề hiểu ý nghĩ của những lời này mà chỉ thấy vui vẻ vì hắn ta đang vui.

Hiện giờ nàng cũng không hiểu ẩn ý sâu xa trong đó. Nhưng không sao cả, lúc này nàng đã trở lại năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám, Trưởng công chúa vẫn chưa qua đời, Cố Chương còn có thể may mắn nói ra câu này không vẫn chưa biết trước được!

Trong lúc nàng suy nghĩ vẩn vơ thì xe ngựa đã dừng lại khi nào không hay, hóa ra đã đến Trạc Tú Viên.

Xuống xe ngựa, nàng liền chạm mặt chị họ Diệp Thân. Hôm nay là ngày mở cửa trở lại của Khuê Học, hiển nhiên Diệp Thân đã rất dày công chưng diện. Nàng ta mặc bộ váy áo màu xanh nhạt, khoác tấm lụa choàng màu hồng, trên tấm lụa thêu hồ điệp bay lượn. Đầu cài trâm bươm bướm cùng kiểu, trông thanh tú tao nhã lại không mất phần tươi vui.

Nàng ta hình như đang đợi ai đó nên mới đứng ở cổng thế này. Sau khi trông thấy Diệp Tuy, mắt Diệp Thân thoáng hiện vẻ khinh thường. Nàng ta hơi nhếch môi, nhưng không nói gì.

Song không ngờ, người mà Diệp Thân đang đợi đã đến, còn buông lời châm chọc Diệp Tuy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 632 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status