Nam chủ, anh ta công đức vô lượng

Chương 27


Edit: Qing Yun

Ở trong lớp, Việt Khê luôn giống người vô hình, cho nên dù hơn một tuần không đi học thì ngoài mấy người Triệu Lộ để ý, còn lại những người khác đều không quá quan tâm.

Nhưng còn Hàn Húc, cậu vừa bước vào phòng học đã được hoan nghênh nhiệt liệt, đồng phục quê mùa của Nhất Trung mặc lên người cậu cũng khiến cho người nhìn sáng mắt, hoàn toàn chính là tiêu điểm của mọi người.

".... Cậu và Hàn Húc xin nghỉ cùng ngày, trở về cũng cùng ngày, nói thật đi, có phải mấy ngày này hai người đi cùng nhau không?" Triệu Lộ ngồi bên cạnh Việt Khê dò hỏi.

Việt Khê và Hàn Húc, hai người chính là điển hình của việc dùng gậy tre tám thước cũng không chọc đến nhau, nhưng mà cô lại có cảm giác, hai người này nhất định đã ở bên nhau trong mấy ngày nghỉ, cho nên cô không nhịn được hỏi một câu.

Việt Khê đang cắn một miếng bánh mì, nghe vậy thì gật đầu.

Triệu Lộ: "...."

Suy đoán trở thành sự thật, không hiểu sao trong lòng có cảm giác thật phấn khích.

Từ Vi nói: "Rõ ràng tính tình của Hàn Húc rất tốt, không hiểu sao tớ luôn cảm thấy hơi sợ cậu ấy."

"Nghe nói nhà Hàn Húc rất giàu, tuy rằng cậu ấy tốt tính nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác xa cách. Đại khái đây là khí chất của kẻ có tiền?" Triệu Lô suy đoán.

Đối tượng được mọi người thảo luận đang bị một đám người chặn ở hành lang, dẫn đầu là một người có vóc dáng rất cao, tóc húi cua, một thân cơ bắp, hơn nữa tướng mạo có phần hung ác, nhìn qua thật khiến người sợ hãi. Càng đừng nói đám người đi theo phía sau cậu ta, một đám đeo trên người dây xích đầu lâu, nhìn chính là một đám thanh niên bất lương.

Mà đám thanh niên bất lương này, hiện tại đang nhìn Hàn Húc như hổ rình mồi, không khí cực kỳ căng thẳng.

Những người xung quanh run sợ nhìn bên này, sợ giây tiếp theo mấy người này sẽ ra tay với Hàn Húc, tuy rằng tay chân Hàn Húc khá dài, nhưng vừa thấy là biết không phải đối thủ của những người này.

"Đại ca!"

Một tiếng la đinh tai nhức óc, chấn kinh đến toàn bộ khu dạy học tựa hồ đều run lên, tầng trên tầng dưới không kiềm chế được đều chạy ra xem, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Người bên cạnh: "...."

Mẹ ơi, đây là chuyện gì thế này?

"Cậu là...." Hàn Húc cảm thấy người trước mặt hơi quen mắt.

Tóc húi cua vỗ ngực, "Đại ca, là tôi, tôi là Hà Kiến Nhất. Chính là, chính là tóc vàng kia."

Nói đến tóc vàng thì Hàn Húc nhớ, cậu cười nói: "Là người ở toilet chấn tiền tôi à."

Bị đâm một đao không kịp phòng ngừa, Hà Kiến Nhất có chút xấu hổ nói: "Đúng, chính là tôi."

Hàn Húc nhìn thoáng qua kiểu tóc của cậu ta, trước kia Hà Kiến Nhất là một đầu tóc vàng, nhìn là biết lưu manh, hiện giờ cạo thành tóc húi cua lại thêm vài phần hung hãn.

"Cậu tìm tôi có việc?" Hàn Húc hỏi.

Hà Kiến Nhất gãi đầu, nói: "Không có, mang anh em đến gặp đại ca thôi, đại ca có chuyện gì cần chúng tôi không? Cậu kêu chúng tôi đi hướng đông thì chúng tôi tuyệt không đi hướng tây."

Nói xong, cậu ta còn đập bùm bụp lên ngực mình.

Hàn Húc nghĩ nghĩ, nói: "Tôi không có chuyện gì muốn cho cậu làm, các cậu về lớp đi, đứng ở đây rất quấy rầy mọi người."

Hà Kiến Nhất do dự, nghiêng đầu ngó vào phòng học, sau đó nhẹ giọng nói: "Cái kia, đại ca, cậu có thể kêu Việt Khê của lớp cậu giúp tôi không, tôi tìm cậu ấy có việc."

Nghe vậy, ánh mắt Hàn Húc nhìn cậu ta thay đổi trong nháy mắt.

Hà Kiến Nhất: "....Sao tự dưng lại có cảm giác da đầu tê dại?" Có loại cảm giác bị người theo dõi.

Muốn nói Hà Kiến Nhất, từ sau khi xin lỗi Hàn Húc, cậu ta thật không còn xui xẻo, nhưng mà hết xui xẻo rồi, cậu ta lại phát hiện mình có thể thấy quỷ.

Đứa trẻ nửa người ở trên đường, mỗi lần tan học về đứa trẻ kia đều chào hỏi cậu như rất quen thuộc, chào hỏi con khỉ, ông đây căn bản không thân với nhóc có được không. Về nhà còn gặp bà nội mất đã lâu, một ngày đột nhiên ngồi xuống mép giường cậu la hét: "Tiểu Nhất lại không chịu học tập chăm chỉ." "Sao Tiểu Nhất lại chơi game, "Cháu trai ngoan của bà, sao lại không học tập thế này." lời nói linh tinh rối loạn.

Dưới tình huống như vậy mà Hà Kiến Nhất còn béo lên mấy cân, thật khiến cậu hoài nghi nhân sinh.

Mà việc gặp quỷ này, cậu nghĩ chỉ có Việt Khê mới có thể giúp mình.

Việt Khê đi ra, mặc đồng phục quê mùa của Nhất Trung, chỉ là trong mắt Hà Kiến Nhất, đây chính là có phong phạm cao nhân.

"Cao nhân!" Một thanh niên cao lớn co lại trước người Việt Khê, không hiểu sao lại phá lệ nhỏ xinh, chính là khí thế thấp hơn vài phần.

Việt Khê: "Cậu có việc tìm tôi?"

Hà Kiến Nhất dùng sức gật đầu: "...Cao nhân, cậu có cách nào giúp tôi không thấy quỷ nữa không?"

Việt Khê nói: "Trên người cậu hỏa khí trọng, dù có thể gặp quỷ thì mấy con quỷ đó cũng không thể làm gì cậu."

"Đừng, cho dù không làm gì tôi được nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy mấy sinh vật kỳ quái đó, cậu có cách nào không?" Hà Kiến Nhất đau khổ nói.

Việt Khê gật đầu, nói: "Cậu có thể gặp quỷ là do quá mức xui xẻo ảnh hưởng đến vận khí trên người. Cậu phơi nắng nhiều, nếu không thì đi theo Hàn Húc nhiều vào, chuyện này sẽ được cải thiện rất nhanh."

Hàn Húc?

Đại ca?

Hà Kiến Nhất quay đầu liền thấy đại ca nhà mình đang đứng nhìn bên này cười tủm tỉm, thấy cậu quay đầu nhìn còn cười khẽ với cậu một cái. Nhìn cậu tươi cười như vậy, bỗng nhiên Hà Kiến Nhất rùng mình.

Sao cảm thấy nụ cười kia thật đáng sợ vậy?

"Cái kia, cao nhân à, cậu xem đại ca của tôi.... chính là Hàn Húc, có phải có chỗ nào không ổn không? Cậu không biết từ sau khi đắc tội với cậu ấy tôi liền rất xui xẻo, cậu ấy có phải là cái gì kia không?" Hà Kiến Nhất nói nhỏ, muốn hỏi Hàn Húc có tà tính gì không.

Việt Khê nói: "Hàn Húc xác thật khác mọi người, trên người cậu ấy có công đức rất lớn, cái này chứng tỏ đời trước cậu ấy đã làm rất nhiều việc thiện, có được đại công đức. Người như vậy có một đặc điểm đó chính là mận may đặc biệt tốt, người cơ quan hệ tốt với cậu ấy cũng may mắn theo. Mà ngược lại, chỉ cần đắc tội cậu ấy thì sẽ thật xui xẻo. Mà cậu..."

Cô nhìn thoáng qua Hà Kiến Nhất: "Cậu chính là thuộc về vế sau."

Hà Kiến Nhất: "...."

Trăm triệu không nghĩ tới nguyên nhân là thế này!

"Đại ca, sau này cậu chính là đại ca duy nhất của Hà Kiến Nhất này rồi!" Hà Kiến Nhất quay người lại, cực kỳ chân chó nói với Hàn Húc.

Hàn Húc không thể hiểu được, hỏi Việt Khê: "Sư phụ, cô nói gì với cậu ta thế?"

"Sư phụ?" Hà Kiến Nhất túm lấy chữ này, nhìn người này rồi lại nhìn người kia.

Hàn Húc cười tủm tỉm, nói: "Vệ Khê là sư phụ của tôi, chân chính như ý nghĩa."

Hà Kiến Nhất bừng tỉnh, nói: "Kia, sư phụ của đại ca cũng là sư phụ của tôi, sư phụ!" Lập tức đổi giọng gọi một tiếng, quả thực là chân chó vô cùng.

Hàn Húc: "...."

Mà những người khác thấy Hà Kiến Nhất một thân cao to, kêu Việt Khê một tiếng sư phụ thật sự là đánh sâu vào đầu óc, có cảm giác thế giới quan sụp đổ.

Mấy người Triệu Lộ nghĩ đến bản lĩnh của Việt Khê lại cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Việt Khê lợi hại như vậy, Hà Kiến Nhất kia khẳng định cũng biết chỗ lợi hãi của cô.

Việt Khê không nghĩ nhiều, cô lại chú ý đến con búp bê nhỏ treo trên áo Triệu Lộ, búp bê chỉ nhỏ bằng bàn tay, màu da trắng, tóc đen nhánh, áo ngoài đỏ rực, đầu đội khăn voan đỏ thêu phượng hoàng, đồ trang sức rất tinh xảo, nhìn qua lại giống như cách trang điểm của cô dâu.

Chú ý tới ánh mắt của Việt Khê, Triệu Lộ hơi đắc ý: "Đây là búp bê "Long phượng trình tường", có phải rất đáng yêu không, nghe nói được làm từ bùn, nhưng mà thật không nhìn ra nó làm từ bùn luôn."

Từ Vi hâm mộ, nói: "Chỉ là búp bê thật đắt, một con đã hơn mười vạn, tớ tích cóp vài tháng cũng chưa chắc có thể mua được. Búp bê này của cậu còn là bản cô dâu giới hạn nữa, cả nước chỉ có chín con."

Triệu Lộ nói: "Nếu không phải bố tớ và bà chủ là chỗ quen biết thì tớ cũng không mua được đâu."

Cô thấy Việt Khê vẫn luôn nhìn búp bê của mình, cho rằng cô ấy thích, bèn hỏi: "Việt Khê, cậu cũng thích búp bê à?"

Việt Khê lắc đầu, nói: "Tớ chỉ thấy búp bê này thật đặc biệt, có chút linh tính."

Nghe vậy, Triệu Lộ mở to hai mắt, hỏi: "Ý cậu là nó không tốt á?"

Cô biết khả năng của Việt Khê, lập tức cảm thấy búp bê trên người nóng phỏng tay.

"Này thì không có." Việt Khê cười, "Búp bê này rất tốt, tớ nói nó có linh tính là nói nó không giống mấy con búp bê bình thường khác, có chứa tác dụng phù hộ nhất định. Giống như ngọc khí, nếu cậu mang ngọc khí lâu rồi thì nó sẽ có hơi thở của cậu, khí vận tương liên, sau đó sẽ giúp cậu chắn tai trừ tà. Búp bê này cũng giống vậy, mang theo loại linh này."

"Nói cách khác, đây là thứ tốt?" Triệu Lộ nghe Việt Khê nói xong kết luận này thì rất vui mừng.

Cô vốn chỉ cảm thấy búp bê này đáng yêu, chế tác tinh xảo, hiện tại biết nó còn có thể chắn tai trừ tà nên càng thích hơn.

Việt Khê nói: "Con búp bê này có thể có linh tính chứng tỏ người làm ra nó thật sự rất thích làm búp bê."

Từ xưa đến nay có rất đồ vật có linh tính vì người làm ra nó thật sự yêu thích công việc của mình, thậm chí, theo thời gian, mấy thứ này còn có được thần trí.

Đương nhiên, chuyện này rất hiếm xảy ra.

Triệu Lộ a một tiếng, nói: "Nói đến cái này, tớ nghe nói bà chủ nhà này qua đời từ nửa năm trước vì gặp tai nạn xe cộ."

Từ Vi cũng biết tin này, hơn nữa còn biết nhiều hơn, bèn nói: "Tớ cũng biết cái này, bà chủ kia là vợ của cậu chủ Giang gia, ban đầu lúc Giang tứ thiếu nghe tin phải kết hôn với bà chủ thì náo loạn rất lâu. Sau khi hai người hết hôn thì khá hơn, nghe nói tình cảm không tồi. Chỉ đáng tiếc là Giang phu nhân này hồng nhan bạc mệnh."

Mấy người thảo luận vài câu xong liền vứt sau đầu. Cái gì Giang gia, dù sao cũng không liên quan gì đến bọn họ.

Việt Khê khẽ gật đầu, nghe xong cũng không để trong lòng.

Chờ đến khi tan học, Việt Khê lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

"Là Việt tiểu thư phải không? Tôi là Tiếu Trúc Sân, cô còn nhớ tôi không?"

Việt Khê: "....??"

Tiếu Trúc Sân, ai?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status