Đừng nhìn, anh đầu hàng

Chương 38



Edit: Kai’sa team

Phòng 502 kí túc xá nữ sinh, lần đầu tiên tụ tập nhiều người như vậy.

Có Trì Ý và Hứa Hi Nhĩ, còn có Đường Tư Kỳ và nhóm chị em của cô ấy…

Khi nói xong một đoạn như vậy, Đường Tư Kỳ nghĩ tới phương pháp giải quyết mà Trì Ý nói tới, hoặc là giống như buổi trưa ngày hôm qua nói, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ ra, Trì Ý chẳng qua là giương mắt nhẹ lướt qua cô một cái, cũng không chờ chuông lớp tự học reo, ở dưới con mắt của mọi người nắm chặt cổ tay cô kéo ra ngoài lớp học.

Đường Tư Kỳ sửng sốt, có chút bị khí thế của Trì Ý hù dọa.

Thấy cô bám lấy góc bàn không nhúc nhích, Trì Ý cười một cái: “Làm sao, không phải nghi ngờ tớ trộm đồng hồ của cậu sao, trở về kí túc xá kiểm tra giường của tớ đi.” Cô buông tay ra, khoanh tay ôm ngực nhìn cô ấy, cười như không cười, “Không kiểm tra chỗ tớ một chút cậu chắc chưa từ bỏ ý định, mấy chị em của cậu thế nào cũng phải nhận định tớ trộm đồng hồ đeo tay của cậu.”

Tất cả mọi người trong lớp cũng phấn khởi.

Từ đầu khi bài đăng kia xuất hiện, thì có người đánh hơi được hơi thở không giống bình thường, kết quả chỉ trong chớp mắt, chuyện lộn xộn trong kí túc xá của lớp mình.

Lúc Đường Tư Kỳ chất vấn Trì Ý, đã có không ít người len lén chú ý, thậm chí kịp thời chia sẻ tiến triển mới nhất lên mạng xã hội. Thời điểm Tiếu Chỉ Hàn nhúng tay, rất nhiều nữ sinh ở đây trong lòng đã thét chói tai.

Thấy Trì Ý đứng dậy, cũng không giống như Đường Tư Kỳ nói chỉ biết nấp sau Tiếu Chỉ Hàn mà không dám nói lời nào, trong lòng cảm giác đối với Đường Tư Kỳ nhất thời cũng có chút vi diệu.

Nghe Trì Ý nói, ánh mắt Đường Tư Kỳ chợt lóe, cô không xác định có phải hay không Trì Ý cũng biết cái gì đó.

Nhưng ánh mắt tò mò quan sát chung quanh cùng với tiếng thảo luận không có chút ngăn trở nào truyền tới, Đường Tư Kỳ có mấy phần lúng túng, giống như còn đang chần chừ, “Kiểm tra giường ngủ cũng không cần, tớ tin tưởng cậu…”

“Cũng đừng nói cậu tin tưởng tớ.” Trì Ý mặt không đổi sắc cắt đứt lời nói của cô: “Cậu giả vờ thì không mệt, nhưng tớ thì hoảng sợ đó.”

Nghe toàn bộ cuộc đối thoại của các cô, Tiếu Chỉ Hàn có chút không bình tĩnh, nhìn về phía Trì Ý đứng bên cạnh bàn anh: “Tớ không vào được kí túc xá nữ sinh đâu.”

Đến lúc đó có chuyện gì, ai làm chỗ dựa cho Trì Ý chứ.

Trì Ý sờ lỗ tai anh một cái, cũng không biết là Đường Tư Kỳ ở trước mặt kích thích cô hay là như thế nào, cúi đầu sát lại gần Tiếu Chỉ Hàn, “Tớ không có chuyện gì, đừng lo lắng.”

“Trì Ý” Đường Tư Kỳ nhìn hai người trước mắt không coi ai ra gì mà đối mặt với nhau, mở miệng nói, “Nếu như cậu nhất định kiên trì nói vậy, vậy chúng ta trở về kí túc xá tìm xem một chút đi.”

“Tốt” Vốn là đề nghị của chính mình, Trì Ý cũng không nghĩ ngợi mà gật đầu đáp ứng, chỉ là một giây sau khi đáp ứng, cô lại nói: “Ngoại trừ mấy người bạn cùng phòng, kêu mấy chị em của cậu luôn đi, mặt khác gọi thêm hai bạn nữ không có liên quan đến chuyện này nữa.”

Đường Tư Kỳ cau mày, có chút không rõ, “Các cậu gọi nhiều người như vậy làm gì?”

“Sợ đến lúc đó cậu không công nhận á, nhất định một hai phải vu vạ trên người tớ thì phải làm sao bây giờ.”

Lời nói này không hề nể mặt mũi, Đường Tư Kỳ cả người cứng đờ, lúng túng xấu hổ cười cười: “Trì Ý, cậu nói cái gì vậy, sao tớ nghe không hiểu.”

Trì Ý lười không muốn phản ứng với cô, gọi Hứa Hi Nhĩ cùng với bạn cùng bàn Trần Vận, cùng rời khỏi phòng học.

Trong kí túc xá, Trì Ý nhìn lướt qua chỗ của mình, không rõ ý tứ nhìn về phía mấy người Đường Tư Kỳ, “Đừng nhìn tớ làm gì, tìm đi, không phải nghi ngờ tớ lén giấu đồng hồ đeo tay của các cậu sao?”

Đường Tư Kỳ còn đang đứng đó do dự, Ngô Ngữ lại thật sự đi lên trước, kéo ngăn kéo dưới bàn của Trì Ý ra, “Tìm thì tìm, da mặt thật dày, đến lúc này cũng không chột dạ.”

Hứa Hi Nhĩ đụng vào cánh tay Trì Ý, có chút lo lắng.

Trì Ý lắc đầu với cô ấy một cái, ra hiệu không có chuyện gì.

Ngô Ngữ cùng một nữ khác kéo ra hai ba ngăn tủ dưới bàn cũng không tìm được cái gọi là đồng hồ đeo tay, nhưng Đường Tư Kỳ vẫn đứng một bên yên lặng mà nhìn, không giống như bộ dáng vội vã tìm đồng hồ của mình.

“Thế nào? Tìm không được phải không? Đồ của mình ném đi không đi tìm, còn một hai nói Trì Ý trộm, các cậu thật sự buồn cười.”’ Trần Vận mở miệng nói

Đường Tư Kỳ rũ mắt, vài giây sau nói, “Lúc này mới hai ba ngăn tủ, trên giường cũng chưa lật qua, còn nữa.” cô ngừng một lát, mấy phần không dễ chịu “Ngăn kéo nhỏ trên cùng bị khoá.”

Đây là đuôi cáo không nhịn được lộ ra rồi.

Trì Ý chưa nói cho các cô ấy lên giường xem, từ trên bàn lấy ra một chuỗi chìa khoá, trực tiếp ném cho Ngô Ngữ, nhíu mày nói, “Mở khoá đi.”

Mục đích của Đường Tư Kỳ không phải là trên giường, mà lại ở ngăn kéo đã khoá lại này.

Nếu như Trì Ý đoán không sai, cô ấy nhân lúc mình và những người khác chưa chuẩn bị, làm thêm một chiếc chìa khoá.

Trong lòng Đường Tư Kỳ xẹt qua mấy phần không dễ chịu, còn có chút dự cảm không tốt, cô nhìn thoáng qua Trì Ý giống như người không có liên quan gì, không kịp mở miệng ngăn cản, Ngô Ngữ đã mở ra một cái ngăn kéo, lớn tiếng gọi, “Đồng hồ đeo tay ở đây.”

Lúc nhìn thấy Visa của các nước, Ngô Ngữ còn có chút kinh ngạc, Tư Kỳ rõ ràng nói Trì Ý là từ nông thôn tới, chưa từng thấy chuyện đời mà? Nhưng mà cô không nghĩ nhiều, rất nhanh lấy đồng hồ nằm dưới các loại giấy chứng nhận ra, nhìn về phía Trì Ý, “Đồng hồ đeo tay của Tư Kỳ nằm trong ngăn kéo cậu khoá lại, cậu còn có gì để nói không?”

Trì Ý cảm thấy có mấy phần buồn cười, “Cậu xem cho rõ, đây thật sự là đồng hồ đeo tay của Đường Tư Kỳ à?”

“Đúng vậy, tớ đã thấy cậu ấy đeo mấy lần.”

Cùng vang lên với câu nói này, còn có âm thanh của Trần Vận, “Nhưng cái đồng hồ này, Trì Ý cũng có một cái giống như đúc.”

Khung cảnh yên lặng vài giây, Đường Tư Kỳ như là nghĩ đến gì đó, vỗ vỗ gáy chính mình, “À đúng rồi, trên dây đeo đồng hồ đeo tay của tớ có khắc tên của tớ.”

Ngô Ngữ vừa nghe, lập tức lật dây đồng hồ ra, đúng như dự đoán, thấy được ba chữ “Tsq” khắc vào dây đeo đồng hồ.

“Trì Ý, nhân chứng vật chứng đều có, cậu còn cái gì để nói nữa không?”

Trì Ý không nhịn được lại bật cười.

Cô cảm thấy Ngô Ngữ đặc biệt giống “Gương sáng treo cao” trong phim ảnh, giống như Tri huyện đại nhân có quyền lực xử án, chỉ là lại tầm thường không có chí tiến thủ, đôi mắt mù quáng không thấy rõ.

“Này không phải là vật chứng à, lấy đâu ra nhân chứng, cậu sinh ra sao?”

Ngô Ngữ làm sao lại không nghe ra được ý trào phúng trong lời nói của Trì Ý, không nhịn được cũng có chút căm tức, “Tớ lần đầu tiên nhìn thấy nữ sinh không biết xấu hổ như cậu, làm sao, bây giờ Tiếu Chỉ Hàn không có ở đây cậu định gỡ mặt nạ xuống à? Có gan trộm lại không có gan thừa nhận?”

Cô nhìn về phía hai nữ sinh được gọi tới cùng, “Cậu gọi các cô ấy đến, không nghĩ tới là tự vả mặt chính mình phải không, không đến một buổi tối, toàn bộ Nam Thành Nhất Trung đều sẽ biết cậu rốt cuộc là ai.”

Cô nói, còn nhìn về phía Hứa Hi Nhĩ và Trần Vận, “Nhìn xem bạn cùng phòng tốt trong mắt các cậu, nguyên lai chính là một đứa ăn cắp dám làm mà không dám nhận.”

Mặt Đường Tư Kỳ lộ vẻ do dự, thậm chí còn có vài phần không đành lòng, “Trì Ý, là cậu thật sao?”

Trì Ý còn chưa mở miệng, Ngô Ngữ đứng một bên đã gấp không chờ nổi, “Tư Kỳ, tớ thấy cậu làm người quá tốt bụng rồi, đồng hồ đã được phát hiện trong ngăn kéo của cậu ấy, khẳng định chính là cậu ấy lấy đi…

Vừa dứt lời, Trì Ý a một tiếng, nhìn về phía Ngô Ngữ “Cậu bị ngu sao?”

Cô nói, không nhìn Ngô Ngữ thêm lần nào nữa, ngồi trên bàn của mình, giày đạp lên ghế, đột nhiên cúi người đoạt đồng hồ trên tay Ngô Ngữ, cầm trên lòng bàn tay thưởng thức.

Sau đó giương mắt nhìn thẳng về phía Đường Tư Kỳ, “Ngược lại tớ cũng có một câu muốn hỏi cậu, cậu cũng dám làm dám chịu nha?”

Cả người Đường Tư Kỳ có chút cứng ngắc, cô cảm thấy Trì Ý phảng phất nhìn thấu tất cả, thậm chí cũng không dám đối mặt lâu cùng Trì Ý.

Nhưng cô ấy có thể biết được cái gì?

Đường Tư Kỳ vừa nghĩ, một lần nữa đứng thẳng sống lưng, đối diện với Trì Ý, “Chúng ta bây giờ không phải đang nói chuyện đồng hồ đeo tay à?”

“Đúng vậy” Trì Ý thản nhiên, “Tớ còn không phải đang nói đến chuyện đồng hồ đeo tay này à” cô hững hờ, mở miệng nói câu tiếp theo “Cậu nói dối à?”

“Cái gì?” Đường Tư Kỳ có chút không phản ứng kịp Trì Ý một giây trước còn đang nhẹ nhàng tán gẫu, một giây sau là có thể đổi sắc mặt, mặt không biểu cảm hỏi cô nói dối cái gì.

Đây căn bản là hai chuyện không hề liên quan.

“Cậu đang nói gì tớ nghe không hiểu?” Đường Tư Kỳ tránh đi đôi mắt Trì Ý.

“Nghe không hiểu cũng không liên quan, nghe tớ nói là được.” Lần này cô không nhìn về phía Đường Tư Kỳ, trực tiếp nhìn về phía Ngô Ngữ, “Cậu nói thay cậu ấy, đồng hồ này thật sự là ba cậu ấy gửi từ nước ngoài về cho cậu ấy?”

Đường Tư Kỳ trong lòng hồi hộp, sắc mặt nhất thời có chút tái nhợt.

Ngô Ngữ có chút không rõ Trì Ý hỏi vấn đề này làm cái gì, nhưng vì để cho Trì Ý thừa nhận đã trộm đồng hồ đeo tay, không suy nghĩ nhiều đã gật đầu, “Đúng vậy, là ba của Tư Kỳ mấy ngày trước gửi về cho cậu ấy”, Ngô Ngữ có chút khinh bỉ mà liếc mắt nhìn Trì Ý, “Ba của Tư Kỳ gửi quà cho cậu ấy trực tiếp từ Thuỵ Sĩ, cậu có đố kị cũng vô dụng.”

Trì Ý không mặn không nhạt “À” lên một tiếng, Đường Tư Kỳ bị cô nhìn đến mức sợ hãi trong lòng, tiến lên vài bước muốn nói gì đó, lời Trì Ý nói lại trực tiếp đem bước chân của cô ghim tại chỗ.

“Đồng hồ được gửi tới từ Thuỵ Sĩ, tại sao người bán hàng lại gọi cho tớ, muốn tớ đánh giá năm sao?”

Ban đầu là Trì Ý đeo trước tiên, Đường Tư Kỳ thấy đồng hồ đẹp, tự lên internet tìm kiếm một ít cái tương tự. Chỉ có điều trùng hợp là ngày hôm đó cô không mang điện thoại di động, dùng điện thoại di động của Trì Ý, số lưu trên đấy cũng là số di động của Trì Ý.

Chuyện đã xảy ra cách đây rất lâu, chính Đường Tư Kỳ chút nữa cũng quên còn có chuyện này. Lời nói dối nói nhiều rồi, chính mình cũng sắp tưởng là thật.

Ngô Ngữ liếc nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Tư Kỳ, đoán được Trì Ý không có nói dối, dường như không nghĩ tới Đường Tư Kỳ lại lừa gạt mình, sắc mặt Ngô Ngữ cũng có chút khó coi.

Đường Tư Kỳ chỉ là hốt hoảng trong nháy mắt, rất nhanh đã phản ứng lại, nói lảng sang chuyện khác, “Nhưng đồng hồ của tớ ở chỗ cậu, cậu giải thích như thế nào?”

Ngô Ngữ phảng phất cũng mới tìm về giọng nói của mình, mở miệng phụ hoạ, “Đúng vậy, Trì Ý cậu đừng nói sang chuyện khác, đồng hồ của Tư Kỳ sao lại ở chỗ cậu.”

Trì Ý mặt không biểu cảm đưa tay vứt đồng hồ lên ghế, sau đó nhấc chân dẫm lên.

Lúc Tiếu Chỉ Hàn vội vội vàng vàng xông tới, thấy chính là một màn như vậy, trong lúc nhất thời hơi kinh ngạc mà run lên tại chỗ.

Vốn là dì quản lí kí túc xá không cho phép nam sinh đi vào, chỉ là anh giải thích trên lầu có khả năng xảy ra cãi vã hoặc phát sinh chuyện gì, vừa lúc dì quản lý ký túc xá nhìn thấy một nhóm lớn nữ sinh lên lầu, trong lòng có chút bận tâm mà tự mình đi lên xem. Cố tình một quản lý khác không có ở đó, chỉ có thể để Tiếu Chỉ Hàn lên lầu, hơn nữa phải hứa nhanh chóng đi xuống.

Nhìn thấy Tiếu Chỉ Hàn xuất hiện, những người trong phòng nhất thời có chút kinh ngạc.

Đường Tư Kỳ một mặt nhu nhược cùng không thể tin được, mở miệng đánh đòn phủ đầu, “Trì Ý, cậu giẫm đồng hồ của tớ làm gì?

“Đó là đồng hồ của Tư Kỳ, cậu dựa vào cái gì mà làm như vậy, Tiếu Chỉ Hàn, cậu xem cậu ấy đi, bình thường ở trước mặt cậu nguỵ trang ngoan hiền đến bao nhiêu, cậu còn chưa biết phải không, đồng hồ chính là được tìm thấy ở trong ngăn kéo của Trì Ý…” Ngô Ngữ mở miệng.

Nhìn thấy sắc mặt Tiếu Chỉ Hàn có chút khó coi, đáy mắt Đường Tư Kỳ xẹt qua một tia khoái chí.

Chỉ có thể nói ngày thường Trì Ý nguỵ trang quá giỏi, hiện tại dáng vẻ này, không tin Tiếu Chỉ Hàn còn thích cô.

Tiếu Chỉ Hàn căn bản không nhìn các cô một chút, trực tiếp lại gần Trì Ý. Sau đó cúi đầu, kéo ống quần của cô lên, một mặt nắm chặt cổ chân trắng nõn đang đạp đồng hồ của cô.”

Cả người Trì Ý không khống chế được mà ngả người ra sau, hai tay chống lên cái bàn phía sau: “Tiếu Chỉ Hàn, cậu làm gì vậy?”

Cô đang xử lý chính sự, người này không một tiếng động mà đến đây, còn làm ra động tác như thế.

Có chút xấu hổ.

Anh đem chân Trì Ý nâng lên, kiểm tra dưới đế giày của cô, thuận miệng nói: “Cứ vậy đạp nát cái đồng hồ, cậu còn tự mình động thủ đạp lên? Nếu như đế giày mỏng, không phải sẽ bị thương à…”

Đường Tư Kỳ: “…”

Trì Ý: “…”

….

Trì Ý cúi người vỗ rớt cái tay của Tiếu Chỉ Hàn đang nắm cổ chân cô, hai chân một lần nữa trở về trên ghế, mắt nhìn xác đồng hồ, giương mắt nhìn về phía Đường Tư Kỳ.

“A cái loại đồng hồ này, không dẫm không lẽ để lại ăn Tết à?”

Cô nói, bỗng nhiên nở nụ cười.

Nhìn Trì Ý như vậy, trong lòng Đường Tư Kỳ có chút bất an

“Cái đồng hồ của tớ là đồng hồ cơ của dòng IWC Portofino…”

Đường Tư Kỳ có chút không hiểu, tại sao Trì Ý lại nhắc đến cái đồng hồ đeo tay của cô ấy.

“Giá bán sáu mươi nghìn nhân dân tệ” giọng Trì Ý sâu kín truyền đến, “Vì vậy cậu khi nào đem đồng hồ trả lại cho tớ, hửm? Tên trộm bạn cùng phòng?”

Đường Tư Kỳ bị vài chữ sau chấn động đến mức lui về sau một bước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status