Chàng rể phi thường

Chương 6: Bị mất mặt trước đám đông

Một câu nói khiến cả gian phòng sửng sốt!
Tất cả người nhà họ Trần đều há mồm trợn mắt, ai cũng không thể ngờ loại vô tích sự cắn răng chịu đựng sống trong nhà họ Trần ba năm hôm nay lại ăn nói chát chúa như vậy.
Vẻ mặt ai ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Chỉ có Trần Mộng Dao cắn chặn môi, nhìn Sở Phàm có chút đau lòng, cô không biết một người đàn ông rốt cuộc bị chèn ép đến cỡ nào mới có thể tức giận gào thét đến như vậy.
“Đồ vô dụng! Đồ bỏ đi!” Trái ngược lại với Trần Mộng Dao, lúc này Trần Mộng Vũ tức đến mức chỉ muốn giết chết ngay Sở Phàm!
Sở Phàm chửi cô ta không giữ được phẩm hạnh của người phụ nữ trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô ta biết úp mặt vào đâu cơ chứ? Dòng họ lớn rất coi trọng lễ tiết, không bao giờ tha thứ cho những chuyện phá hoại gia phong như vậy.
Mà cô ta tình tình tứ tứ với Quách Siêu cũng đều bị mọi người nhìn thấy, nên lời nói của Sở Phàm không hề vu oan cho cô ta.
“Đủ rồi!”
Bà Trần quát lên một tiếng: “Đuổi cậu ta ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta nữa!”
“Nhặt lấy sắt vụn của anh rồi cút đi!” Trần Mộng Vũ cũng vô cùng tức giận, cầm lấy chiếc vòng tay bằng đồng đen trên bàn định ném vào đầu Sở Phàm.
“Dừng tay lại!”
Lúc này, phía dưới có một giọng quát lên.
Động tác của Trần Mộng Vũ đột nhiên khựng lại.
Một giây sau, một người đàn ông trung niên đeo cặp kính lão vội vàng đi lên phía trước, đến trước mặt Trần Mộng Vũ.
“Cháu gái, chiếc vòng tay đồng đen này không được ném đâu, ném xuống đất thì sẽ bị vỡ đấy.” Người đàn ông trung niên vừa lau mồ hôi hột trên trán vừa nói.
“Ông là ai hả? Chiếc vòng tay rởm này có bị vỡ hay không liên quan gì đến ông!” Trần Mộng Vũ tức tối không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Mộng Vũ, không được hư láo.” Bà Trần nói với giọng trầm lại: “Ông ấy là Trương sư phụ đấy.”
“Trương sư phụ?”
“Lẽ nào là người mà xuất hiện trong chương trình Giám định báu vật?”
“Hình như đúng thế thật, tôi từng nhìn thấy ông ấy ở chương trình Giám định báu vật, ông ấy còn là khách mời đặc biệt.”
“Khách mời đặc biệt á? Tôi nhớ ra rồi! Tên đầy đủ của ông ấy là Trương Quế Diễn, là một sư phụ giám định báu vật nổi tiếng trong giới đồ cổ đấy.”
“Đúng đúng, ông ấy còn có một biệt danh là Trương mắt quỷ, nghe nói chỉ cần nhìn là biết ngay năm ra đời của bất kỳ cổ vật nào.”
“Trương sư phụ sao lại có hứng thú với chiếc vòng tay đồng đen của tên vô dụng đấy nhỉ?”
“Lẽ nào......”
Ánh mắt của mọi người bất giác đều đổ dồn về chiếc vòng tay đồng đen trên tay Trần Mộng Vũ.
“Bà Trần, nếu mọi người không thích, Trương mỗ tôi tình nguyện trả một triệu để mua lại chiếc vòng tay đồng đen này.” Trương Quế Diễn chấp tay nói, việc đến nước này, ông ấy cũng không thể tiếp tục giấu nữa.
Thực ra khoảnh khắc mà Sở Phàm lấy chiếc vòng tay đồng đen ra, ông ấy phát hiện ra ngay chiếc vòng tay đồng đen này có gì đó không ổn, vì niên đại quá là xa!
Rất có khả năng là văn vật thời Xuân Thu Chiến Quốc!
Chắc chắn có giá trị vô cùng lớn!
Vốn tưởng là nhận được món quà quý giá như vậy, bà Trần chắc là sẽ mặt mày hớn hở, cười vui như tết.
Nhưng lại không ngờ rằng bà Trần có mắt không tròng, không những không nhận ra được báu vật, cuối cùng còn muốn đuổi người tặng báu vật đó đi.
Hơn nữa càng quá đáng hơn là Trần Mộng Vũ lại muốn đập báu vật đó, chuyện này làm sao mà ông ấy có thể nhịn tiếp được.
Một triệu, mua lại chiếc vòng đồng đen này?
Toàn bộ gian phòng đột nhiên im lặng như tờ, mọi người ai nấy đều đực mặt ra, đơ như những pho tượng.
Nhất là bà Trần, một khuôn mặt già cỗi tự nhiên thấy đau rát, bà ta vừa nãy còn nói trước mặt tất cả mọi người đó là đồ giả.
Vậy mà chớp mắt một cái, "Trương mắt quỷ" lại hành động như vậy.
Lúc này, kể cả là kẻ ngốc cũng đều hiểu ra ngay chiếc vòng tay đồng đen mà Sở Phàm tặng chính là đồ thật.
“Không ngờ loại ăn hại này lại đúng là tặng bà nội một báu vật như vậy.”
“Tên vô dụng này rốt cuộc là ăn phải bả gì mà lại tốt số đến thế?”
Những lời xì xầm bàn tán của mọi người khiến mặt của Quách Siêu đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ, hắn không ngờ rằng thứ mà Sở Phàm tặng bừa lại có giá trị tới tận một triệu tệ.
Trần Mộng Vũ cảm thấy không phục: “Kể cả chiếc vòng tay rởm đó của anh ta là đồ thật thì đã sao? Bức tranh mà anh Siêu của chúng tôi tặng cũng đâu có kém gì so với chiếc vòng tay rởm đấy.”
“Thứ mà tám trăm nghìn tệ đấy à? Là tám nghìn tệ còn nghe được.” Trương Quế Diễn cười nhạo lên một tiếng, ông ấy không nghe nổi nữa, ông ấy đúng là chưa bao giờ thấy nhà họ Trần lại có một người mặt dày vô liêm sỉ đến vậy.
“Trương sư phụ nói vậy là có ý gì nhỉ?”
“Thứ gì mà tám nghìn tệ? Trương sư phụ đang nói đến bức tranh của Quách Siêu à?”
Mọi người nhà họ Trần đều kinh ngạc vô cùng.
“Tôi nói gì thì cậu ta hiểu rõ nhất.” Trương Quế Hằng liếc sang phía Quách Siêu với ánh mắt coi thường, trong đời ông ấy ghét nhất là loại người giở trò dối trá như Quách Siêu.
“Hiểu......hiểu rõ cái gì cơ?” Quách Siêu lắp ba lắp bắp, mồ hôi lạnh cứ thế tuôn ra.
“Cậu nói xem là hiểu rõ cái gì? Cậu thật sự tưởng rằng những người ở đây đều là đồ ngốc hết à?” Trương Quế Hằng cười khẩy.
“Tôi không hiểu ông đang nói gì.” Quách Siêu cứng đầu phủ nhận.
Lúc này, Trương Quế Hằng bước lên phía trước một bước, bàn tay giơ ra, ngón tay vê vê rồi kéo.
Xoạt!
Bức tranh được gọi là mà có giá tám trăm nghìn tệ, bất ngờ bị Trương Quế Hằng kéo rách.
Mọi người ai nấy đều há hốc mồm.
Quách Siêu vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
Trương Quế Hằng không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, giật ngay một sợi chỉ mảnh ở trong bức tranh rồi ném lên mặt bàn.
“Giờ thì đã hiểu chưa?” Trương Quế Hằng cười khẩy.
“Chỉ ni-lông!”
Mọi người đều bất giác ồ lên kinh ngạc, vẻ mặt ai nấy đều cảm thấy thắc mắc.
Những người có chút kiến thức sẽ đều biết, sợ tổng hợp như chỉ ni-lông là thứ ra đời từ năm một nghìn chín trăm tám ba, tính đến nay thì lịch sử chưa đến ba mươi năm.
Còn bức < Trăng sáng mọc trên biển> thật lại được Ngô Đạo Tử vẽ từ hơn tám trăm năm trước.
Tất cả mọi người đề ngớ người ra.
Sắc mặt của Quách Siêu lúc này chỉ còn một từ ‘bẽ mặt”, có đánh chết hắn thì hắn cũng không ngờ được Trương Quế Diễn lại đột nhiên xuất hiện như vậy.
Trần Mộng Vũ mặt đỏ bừng, không biết chui vào đâu, chỉ muốn đục một cái lỗ mà chui xuống đất cho đỡ xấu hổ, một anh Siêu mà cô ta cảm thấy tự hào không ngờ lại tặng một bức tranh giả cho bà nội.
“Trương sư phụ, ý của ông là gì vậy?” Mặt bà Trần lúc này còn đau hơn bị tát, Trương Quế Diễm không những làm Quách Siêu bẽ mặt, mà còn khiến bà ta cũng vô cùng mất mặt.
“Không có ý gì cả.” Trương Quế Diễn bĩu môi rồi nhìn Sở Phàm từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, ông ấy nói: “Chỉ là thấy mấy người ức hiếp cậu thanh niên này như vậy nên hơi ngứa mắt thôi.”
“Trương sư phụ hình như lo chuyện hơi xa thì phải, đây là chuyện gia đình của chúng tôi.” Bà Trần cố gắng kìm nén sự tức giận rồi nói, nếu không phải Trương Quế Diễn là người có chút danh tiếng, bà ta sớm đã cho người đuổi thẳng cổ Trương Quế Diễn rồi.
“Chuyện trong nhà sao?” Trương Quế Diễn cười một cách chế giễu: “Bà Trần, liên quan đến chiếc vòng đồng đen này thì không còn là chuyện trong nhà gì nữa đâu.”
“Bà có biết, nếu hôm nay tôi không ngăn cháu nội của bà, cứ để cho nó ném vỡ chiếc vòng đồng đen đó, thì nhà họ Trần của bà sẽ phải đối mặt với hậu quả như thế nào không?”
“Thời Xuân Thu Chiến Quốc, tổng cộng chỉ sản xuất ra ba cặp vòng tử mẫu, hai cặp khác vì nguyên nhân chiến tranh và lịch sử nên đã sớm biến mất theo thời gian rồi.”
“Giờ đây trên thế giới này chỉ còn sót lại một cặp vòng tử mẫu duy nhất.”
“Nên nói vòng tử mẫu chính là báu vật quan trọng của quốc gia cũng không ngoa.”
“Bà Trần, bà nói xem nếu đứa cháu gái nội này của bà làm vỡ báu vật quan trọng quốc gia, liệu nhà nước có xử nó tội làm tổn hại văn vật hay không chứ?” Trương Quế Hằng cười khẩy rồi hỏi.
Sắc mặt của bà Trần vô cùng khó coi, tất nhiên sẽ xử tội, mà không chỉ là xử tội đơn thuần, hơn nữa nhà họ Trần e rằng sẽ phải đối mặt với một món bồi thường cao ngất ngưởng.
“Mộng Vũ, đem chiếc vòng tay qua đây.” Bà Trần nói giọng ra lệnh, Trần Mộng Vũ đang mất bình tĩnh hoảng hốt lo sợ liền vội vàng gật đầu, đưa chiếc vòng cho bà Trần một cách cung kính.
Lúc này trong lòng cô ta căm hận Sở Phàm vô cùng, vì sao lại tặng đồ quý giá như vậy cho bà nội, suýt nữa đã hại cho cô ta thê thảm.
Bà Trần cầm lấy chiếc vòng đồng đen, Trương Quế Diễn cũng tự biết không còn bất kỳ hy vọng gì nữa, ánh mắt của ông ấy hướng vào đám đông muốn tìm Sở Phàm, thì phát hiện ra Sở Phàm đã rời khỏi phòng khách từ lúc nào.
Đến tối, khi buổi tiệc kết thúc, người của nhà họ Trần lần lượt đi về, trong phòng khách lúc này chỉ còn lại một vài thành viên chủ chốt của dòng họ.
“Thời hạn ba năm chỉ còn một tháng nữa là kết thúc, giờ đuổi cậu ta đi sẽ khiến người ta dị nghị, chuyện này Mộng Vũ cháu đã sai, cháu không nên thân mật với người đàn ông khác khi chưa xóa bỏ hôn ước, tuy nhà họ Quách đó quả thực cũng không tồi.” Bà Trần trầm giọng nói trước.
“Cháu chỉ là thấy tủi thân, dựa vào cái gì mà bắt cháu phải chịu cái loại ăn hại đấy chứ.” Trần Mộng Vũ có chút không phục.
“Bà biết cháu tủi thân, nhưng cũng không có cách nào khác, cái ông mà ba năm trước đưa cậu ta đến nhà mình là một ông lão giang hồ, từng giúp nhà họ Trần chúng ta chọn phong thủy, cũng có ân tình với nhà họ Trần chúng ta, hơn nữa nhờ vào mối quan hệ của ông ta mà chúng ta có thể hợp tác được với tập đoàn Minh Châu, nên mới có được nhà họ Trần chúng ta ngày hôm nay, về tình về lý, chúng ta không nên làm quá, tránh để người ta dị nghị sau lưng.”
Bà Trần lại nói tiếp: “Thế này đi, đợt này chúng ta có một dự án với tập đoàn Minh Châu, bà để cháu làm người phụ trách của dự án đó, coi như bù đắp cho cháu ba năm qua đã phải chịu tủi thân nhé.”
Mọi người trong phòng nghe thấy vậy đều vô cùng ngưỡng mộ, người phụ trách của dự án cơ đấy? Món béo bở này e rằng trong thời gian ngắn sẽ khiến cô ta phất mạnh!
Đến cả Trần Văn Kiệt cũng có chút ghen tị.
Trần Mộng Vũ vui đến mức nhảy cẫng lên, lao đến ôm chặt lấy tay bà Trần, vừa cười vừa dẻo miệng nói bà nội tốt nhất.
Những uất ức, tủi thân về Sở Phàm đột nhiên biến mất.
Bố mẹ Trần Mộng Vũ ngồi bên cạnh cũng nhìn nhau cười, nếu không phải là đang ở một nơi nghiêm túc thì hai người đã nhảy lên hoan hô rồi.
Thế này thì ba năm nay như vậy cũng xứng đáng, chờ cho đá khỏi tên khốn kia ra khỏi nhà thì sẽ kết thông gia với nhà họ Quách, tương lai của nhà bọn họ sẽ giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, một tương lai xán lạn.
Sở Phàm không hề biết nhà họ Trần lén lút bàn luận chuyện gì, nhưng chuyện đã đến mức này, anh cũng có quyết định riêng của mình.
Giờ đây dòng họ đã xóa bỏ hạn lệnh, có rất nhiều việc đang chờ anh, đầu tiên chính là vấn đề tiếp quản tài sản trong thành phố Vân Hải.
Nhà họ Sở không thể nói là có khối tài sản giàu hơn cả một nước, nhưng trên trường kinh doanh, đế chế thương mại của nhà họ Sở thì chưa có ai địch nổi, kể cả những tập đoàn trong top 100 những tập đoàn mạnh trên thế giới cũng vẫn còn kém xa.
Điều này cũng đã khiến cho tất cả mọi người của nhà họ Sở có cuộc sống vô cùng hưng thịnh, nhưng con cháu đời sau ai ai cũng phải trải qua đợt rèn luyện trong thời hạn ba năm, như vậy mới có thể thừa kế một phần tài sản của dòng họ, kể cả người có vai vế khá cao như Sở Phàm cũng không ngoại lệ.
Trên tầng cao nhất của cao ốc Thiên Môn ở giữa trung tâm thành phố Vân Hải, khi Sở Phàm đẩy cửa bước vào, người quản lý cấp cao của cao cốc Thiên Môn đã đợi ở đây từ khi nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 913 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status