Cạm bẫy tổng tài

Chương 281: Chương kết đời này có anh không hối hận!



Sự cảnh cáo và tức giận trong mắt Trần Hoàng Khôi khiến Đồng Dao lập tức bớt phóng túng một chút, cô ta nói: "Em biết rồi, chị cũng không cần chuyện bé xé ra to như vậy!"

Đồng Dao tiếp tục nói: "Lúc đó Asa xảy ra chuyện, trong lòng em thật sự cuống lên, sự thù hận trong lòng đối với bọn cướp kia không có nơi để trút giận! Cho nên mới biến chị thành đối tượng trút giận...Chị, em có lỗi với chị! Em tự phạt một chén! Chén rượu này em uống cạn, tùy ý Chị!"

Đối với cô em gái này, trong lòng Lâm Thanh Mai trước sau rất để tâm, nhưng để giữ thể diện cho ba mẹ, cô sẽ cố gắng hết mức duy trì các mối quan hệ bên ngoài kia.

Chỉ là, lúc cô giơ ly rượu lên, đến gần môi, trong dạ dày bỗng nhiên cảm thấy không khỏe, muốn nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được, che miệng nôn một trận.

Đồng Dao vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Thanh Mai, lúc này hai tay nắm thật chặt thành quyền!

Đáng chết, chỉ thiếu một bước! Tại sao mỗi lần Lâm Thanh Mai đều có thể may mắn như vậy?

Trần Hoàng Khôi bên cạnh thấy thế, nhanh chóng nói: "Sao vậy, có phải là không khỏe hay không? Nếu không khỏe, tôi đưa em về!"

"Không sao, có thể là ăn nhầm đồ ăn, tôi đã bảo Gia Khiêm tới đón tôi rồi..."

Lúc Trần Hoàng Khôi đang muốn nói gì đó, Lập Gia Khiêm đã xuất hiện trong phòng của bọn họ.

Lâm Thanh Mai bụm mặt một tay chống trên bàn, cô liếc mắt thì thấy được người đàn ông cao to, cô ngà ngà say nói: "Gia Khiêm... Anh đã đến rồi, anh tới thật nhanh!"

"Anh và bạn bè ăn cơm ở ngay gần đây, đoán mọi người sẽ uống rượu..." Lập Gia Khiêm liếc mắt nhìn Trần Hoàng Khôi và Đồng Dao.

Thấy Lâm Thanh Mai sắc mặt tái nhợt, vội la lên: "Xảy ra chuyện gì, không khỏe phải không, không khỏe còn uống rượu?"

"Em..." Lâm Thanh Mai lập tức nghẹn lời, cúi đầu không dám nhìn anh.

Trong lòng Lập Gia Khiêm rất tức giận, nhưng nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch đến khiếp người, cũng không tiện nói thêm gì nữa, ôm ngang Lâm Thanh Mai lên, lúc đang chuẩn bị rời đi...

Đồng Dao bước tới nắm lấy Lập Gia Khiêm: “Không, không...Anh không được đi, anh còn chưa thấy Lâm Thanh Mai và Trần Hoàng Khôi ngủ cùng nhau, không thể đi..." Lúc này Đồng Dao đã bị tính chất của thuốc dày vò mất lý trí, một mạch để lộ toàn bộ âm mưu của cô ta.

"Cái gì, cái gì gọi là chị và Trần Hoàng Khôi ngủ cùng nhau? Lẽ nào?" Vẻ mặt Lâm Thanh Mai không dám tin, cô lập tức hiểu rõ.

Thì ra là như vậy, thảo nào lúc nãy luôn bảo cô uống rượu, từ đầu đến cuối bày ra chủ ý như vậy, bỏ thuốc trong rượu của cô, muốn khiến cho cô và Trần Hoàng Khôi xảy ra quan hệ, cuối cùng chia rẽ quan hệ giữa cô và Lập Gia Khiêm.

Ôi! Thực sự là một âm mưu tốt.

Chỉ là...

Bây giờ cô cảm thấy không có vấn đề gì, còn Đồng Dao cảm giác là lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ? Chén rượu mà Đồng Dao uống mới có vấn đề?

Lập Gia Khiêm ôm Lâm Thanh Mai lúc này toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh như băng người sống chớ lại gần, ánh mắt lạnh lùng không hề có nhiệt độ nhìn chằm chằm Đồng Dao, môi mỏng khẽ mở: “Có phải rất khổ cực phải không? Yên tâm, làm anh rể, nhất định sẽ giúp cô. Có lẽ một còn chưa đủ." Nói xong, khóe miệng hé ra một nụ cười tàn nhẫn, ôm Lâm Thanh Mai xoay người rời đi.

Não của Đồng Dao chậm chạp có chút phản ứng lại, nhưng vẫn say thất điên bát đảo, cô ta vừa định đứng lên lại ngồi xuống bất lực, cơ thể càng ngày càng mất khống chế, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

Trần Hoàng Khôi bên cạnh trước sau không hề nói chuyện, lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này.

Qủa thực, anh ta đã từng đắn đo, nếu như anh ta thuận theo sự sắp xếp của Đồng Dao, như vậy người bị bỏ thuốc đêm nay chính là Lâm Thanh Mai, cứ như vậy, anh ta và Lâm Thanh Mai sẽ xảy ra quan hệ, như vậy cô và Lập Gia Khiêm chắc chắn không thể ở cùng nhau.

Chỉ là cuối cùng anh ta vẫn từ bỏ.

Lúc nãy nhìn thấy bóng người cô và Lập Gia Khiêm ở cùng nhau, anh ta nghĩ sự lựa chọn của anh ta là chính xác.

Cho dù đời này, anh ta không thể ở bên cạnh cô, nhưng anh ta hi vọng cô có thể không hận anh ta nữa, cái này cũng là một chút việc cuối cùng anh ta có thể làm vì cô.

Không lâu sau, có mấy người đến kéo Đồng Dao đi.

Có thể kết cục của Đồng Dao không thể dùng một chữ "thảm" để hình dung, nhưng tất cả những chuyện này chẳng qua là Đồng Dao gieo gió gặt bão.

Nhìn bóng người Đồng Dao đi xa, Trần Hoàng Khôi lộ ra một nụ cười khẩy, lập tức xoay người rời đi.



Sau khi rời khách sạn, Lập Gia Khiêm đưa Lâm Thanh Mai đến bệnh viện.

Vốn đăng kí là khoa nội, chỉ là sau khi bác sĩ biết được triệu chứng của Lâm Thanh Mai, lập tức ngước mắt, đẩy mắt kính trên mũi một cái: “Cô ơi, kinh nguyệt của cô bao lâu rồi không đến."

"Tôi...tôi chậm nửa tháng." Lâm Thanh Mai đáp.

"Cô đăng kí vào khoa sản đi, có thể cô đã mang thai?"

Chuyện này giống như một trận sấm sét dữ dội, chấn động đến mức Lập Gia Khiêm và Lâm Thanh Mai hai người chôn chân tại chỗ, không biết làm sao.

Không biết qua bao lâu, hai người mới đi đăng kí vào khoa sản.

Được thông báo, đúng là có thai.

Hai người đều sững sờ vài giây.

"Thanh Mai, em cấu anh đi, chúng ta thật sự có con rồi sao?" Lúc này tổng giám đốc lạnh lùng lại không có dáng dấp cao ngạo lạnh lùng vốn có, lại giống như một đứa bé vậy.

"Đúng vậy... Là thật, chúng ta sắp làm ba làm mẹ rồi, Asa có em trai em gái rồi." Hai mắt Lâm Thanh Mai tràn đầy nước mắt, hai tay nhẹ vỗ về bụng dưới, toàn thân tỏa ra hào quang bản năng của người mẹ.

"Cám ơn em, vợ ơi, cám ơn em đã cho anh một ngôi nhà hoàn chỉnh." Lập Gia Khiêm kích động ôm vợ yêu vào lòng.



Sau khi về đến nhà, Lập Gia Khiêm nói tin tức này cho người lớn trong nhà.

Sau khi tất cả mọi người ngạc nhiên vui mừng, lại vô cùng căng thẳng.

"Không được, tất cả đồ dùng có góc nhọn trong nhà phải đổi, cái bụng của Thanh Mai sẽ từng ngày từng ngày lớn lên, lỡ đụng phải thì phải làm sao..."

"Quản gia, đưa thực đơn của ngày mai cho tôi xem một chút, nhất định phải phối hợp chay mặn, chế độ dinh dưỡng của phụ nữ có thai nhất định phải duy trì."

"Trời ơi, đừng đặt cái này ở đây..."

Lâm Thanh Mai nhìn sự tiếp đón trong nhà, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng lại cảm thấy quá khoa trương, em bé còn ít tháng, hơn nữa lại là mang thai lần hai, cô đã có kinh nghiệm, được rồi, đây đều là tình cảm của người trong nhà dành cho cô và đứa trẻ chưa ra đời.



Lâm Thanh Mai trở về phòng, sau khi tắm xong.

Một bóng người nhỏ bé xông vào phòng, lôi kéo tay cô: "Mẹ, con nghe nói con sắp có em trai em gái sao?"

"Ừ, Asa sắp làm anh rồi, có vui không?" Lâm Thanh Mai vuốt đầu Asa nói.

"Dạ, mẹ, con nhất định sẽ bảo vệ tốt em trai em gái."

Lập tức lại một bóng người cao to xông vào: “Asa bây giờ mẹ đang mang thai, không được đụng vào bụng của mẹ, biết không?"

Asa gật gù.

Lâm Thanh Mai nhìn hai ba con, nhẹ vỗ về bụng dưới, lúc trước cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ hạnh phúc như vậy, cảm ơn trời xanh, sau khi gặp khó khăn, đã ban tặng cho cô một gia đình, cả đời này có anh, không hối hận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status